Chương 4: (Vô Đề)

Sau ngày hôm đó, tôi lại

bắt đầu thấy tò mò về Phương Hồi.

Vì tôi không thể hiểu tại

sao cô lại nhốt minh vào thế giới không có tình yêu, không có dục vọng như vậy,

theo như cách lí giải của Aiba đó là do thất tình, nhưng thất tình đến mức như

vậy ư? Nếu đúng như vậy thì nạn bùng phát dân số thế giới đã được kiểm soát từ

lâu rồi! Tôi cũng không cần phải vượt ngàn dặm xa xôi, mò sang tận Australia ăn

học nữa. Tuy nhiên tôi lại không đoán ra được những nguyên nhân khác.

Tối đến tôi hỏi Hoan

Hoan: "Nếu anh đá em thì em có hận đời mà đi tìm một người như Aiba

Hoan Hoan liền véo tôi

một cái, nói: "Xí! Nếu anh mà đá em, em sẽ nếm mật nằm gai, sớm muộn gì cũng

tìm được một anh chàng vừa đẹp trai vừa giàu có chọc tức anh!".

Tôi liền túm tay cô nói:

"Em sẽ không cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác và tâm hồn, thà đi tìm một cô nàng

les còn hơn là yêu một anh chàng khác nữa hả?"

Hoan Hoan liền rút tay

ra, trợn mắt nói: "Trương Nam, anh có ý gì thì cứ nói thẳng ra, không cần thiết

phải đặt giả thiết em là les đâu. Nói cho anh biết nhé, em thà yêu một gã tàn

tật còn hơn là đi tìm đàn bà!".

Tôi vội ôm Hoan Hoan,

nói: "Anh trêu em chút thôi mà, anh muốn biết mình là người quan trọng như thế

nào với em, xem ra em không chịu thủ tiết vì anh đúng không, nếu chẳng may một

ngày nào đó anh xả thân nơi chiến trường thì chắc xương thịt anh chưa lạnh, em

đã là Hồng Hạnh vượt tường [ý chỉ ngoại tình] rồi đúng không!".

Hoan Hoan liền cười khúc

khích, nói: "Hay là ngày mai em thử tìm Aiba xem sao, xem xem em có thể vì anh

mà trở thành les không?".

Tôi liền trở mình đè Hoan

Hoan xuống, nói: "Đừng đừng, nàng đừng dấn thân vào thế giới đồng tính, cứ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!