Chương 35: (Vô Đề)

Thực ra nếu ngày hôm đó

không nói đến chủ đề đó, có lẽ Phương Hồi và Trần Tầm sẽ không bao giờ nhắc đến

chuyện ngày xưa nữa. Phương Hồi nói, bây giờ nghĩ lại và cảm thấy có một số

chuyện nếu không biết sẽ hay hơn, nhưng cô cũng không có cách nào để bảo mình

hồi đó không nên tò mò nghe, tất cả đã không còn kịp nữa.

Sau khi ăn cơm xong, mọi

người ai về nhà nấy. Phương Hồi không đi xe, tối đến cô về nhà mẹ ngủ, Trần Tầm

đưa cô về. Trước đây vào những lúc như thế này, Phương Hồi để ai chở cũng được,

Kiều Nhiên và Triệu Diệp đều được. Nhưng sau khi chuyện của cô và Trần Tầm được

công khai, gác

-ba

- ga của xe Trần Tầm đã biến thành vị trí độc quyền của cô.

Kiều Nhiên đứng ở bên kia đường vẫy tay chào họ, ba chiếc bóng dưới cây hòe,

chỉ mỗi cậu là có phần lẻ loi.

Đầu thu là qu thời tiết ở

Bắc Kinh đẹp nhất, hai hàng cây ngân hạnh dọc đường Ngũ Tứ rụng đầy lá vàng,

Phương Hồi ngồi sau Trần Tầm, chống tay vào khung xe, hai chân vắt lên nhau lắc

lư, nghịch ngợm như một cô bé.

"Cậu thấy chưa, Triệu

Diệp chuẩn bị ra tay với Gia Mạt đấy!". Trần Tầm đạp xe, ngoảnh mặt lại nói.

"Hả? Làm gì có chuyện

đó!". Phương Hồi nói với vẻ kinh ngạc.

"Chắc chắn! Vẻ phong lưu

của hắn ta không qua được mắt tớ đâu!".

"Ừ, xem ra cậu ta có vẻ

rất thật lòng với Gia Mạt...".

"Hừ! Nó thì ai chẳng thật

lòng! Nào là Lệ Lệ thời cấp một, Tiểu Tần thời cấp hai, đến cấp ba lại Gia

Mạt!"

"Vậy hả, thế cũng tốt,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!