Nhiều lúc tôi sợ Phương
Hồi sẽ biến mất.
Tôi cảm thấy cô đã rời xa
Bắc Kinh với một tâm trạng rất kiên quyết và tuyệt vọng, vì tại đây, ngoài
người thân ra, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô gọi điện thoại cho bất kì cái tên
nào xuất hiện trong câu chuyện, điều này khiến tôi có một linh cảm rất ức chế
rằng
- một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ âm thầm bỏ tôi mà đi.
Mặc dù giữa chúng tôi
cũng có mối quan hệ tựa như nương tựa vào nhau mà sống, tuy nhiên trong lòng
tôi vẫn thấy có cái gì đó không yên tâm. Tôi nghĩ đây có lẽ là một đặc tính của
giống đực, lúc nào cũng nhớ về con mồi chưa đưa được vào miệng.
Chỉ tiếc rằng tôi không
thể giống như con sư tử vồ chú linh dương, chộp Phương Hồi bằng móng vuốt của
tôi, những đêm tối không chờ được cô cũng như không liên lạc được với cô, tôi
chỉ có thể nằm co ro trong nhà như một oán phụ, hút thuốc, suy nghĩrủa thầm
trong bụng, nhưng rồi lại dỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang.
Phương Hồi vào phòng rất
nhẹ nhàng, cô xoay tay nắm cửa, khẽ khàng đặt đồ đạc xuống, cố gắng không để túi giấy và túi nilon phát ra tiếng kêu sột soạt, sau
đó lại nhẹ nhàng đi ra.
"Về rồi à". Trong góc nhỏ
tối om, tôi bất chợt lên tiếng.
Tôi đã từng hỏi cô tại
sao lại mang tên "Hồi", cô nói là do ba cô trong thời gian về nông thôn lao
động, rời xa quê hương, lúc nào cũng chỉ mong sớm được trở về nhà, thế nên phản
ứng đầu tiên khi sinh đứa con đầu lòng là nhớ đến chữ "Hồi", mẹ cô chê con gái
đặt cái tên này không mềm mại, thế là lại cho thêm bộ Thảo ở phía trên chỉ cỏ
cây hoa lá cho dễ thương. Tôi cảm thấy cô đã thực sự phụ lòng cái tên này, rõ
ràng là gửi gắm tình cảm nhớ thương quê nhà, muốn trở về nhà, nhưng lại thường
xuyên phiêu bạt ở nơi đất khách quê người. Tuy nhiên mặt khác, cô lại có nỗi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!