Phương Hồi cùng bọn họ ra
khỏi nhà trượt băng với tâm trạng mệt mỏi, đi đôi giày trượt băng một lúc lâu,
sau khi cởi ra cũng không thấy nhẹ nhàng đi chút nào, bước chân uể oải, mềm
nhũn đứng dưới đất mà không thấy chân thật gì cả. Giống như tâm trạng cô vậy,
ức chế một thời gian dài, dường như bây giờ không còn chuyện gì để vui nữa, tự
nhiên lại không biết phải làm thế nào.
Sau khi ra khỏi nhà trượt
băng, Đường Hải Băng nói có việc phải về trước, Tôn Đào đưa Dương Tình về nhà,
Trần Tầm cùng đường với Ngô Đình Đình. Phương Hồi về nhà bà nội, phía đối diện
có điểm xe bus, bèn chào tạm biệt bọn họ, định tự bắt xe về.
Trần Tầm liền kéo cô lại
nói: "Tớ đưa cậu ra bến nhé!".
"Không cần đâu, sang bên
kia cầu vượt l đến mà, các cậu về đi". Phương Hồi nói.
"Thôi cứ để tớ đưa về,
cậu lên xe rồi tớ về sau". Trần Tầm liền ngoảnh mặt sang nói với Ngô Đình Đình:
"Đi cùng tớ với Phương Hồi nhé, lát nữa bọn mình cùng về".>"Thôi thôi!", Ngô
Đình Đình xua tay nói: "Tớ không muốn làm người thừa đâu, tớ đi lấy xe trước".
Trần Tầm liền cười nói:
"Thế cũng được, thế cậu đợi tớ một lát nhé".
Cuối hạ, thời tiết ở Bắc
Kinh vẫn còn khá ngột ngạt, ban ngày ánh nắng chiếu xuống đường nhựa, đến lúc
xế chiều hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Hai đứa đi lên cầu vượt, Trần Tầm đi
trước, miệng ngân nga bài hát Rừng hoa trắng, Phương Hồi đi sau cậu một chút.
"Cậu đi mau lên!". Trần
Tầm nghiêng người nói: "Nếu không tớ không nhìn thấy cậu".
"Người đông quá". Phương
Hồi ngẩng đầu lên nhìn dòng người đang đi trên bậc cầu thang trước mặt.
"Không được, thế cậu đi
đằng trước tớ vậy!". Trần Tầm ngoái đầu, đứng lại nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!