Chương 3: (Vô Đề)

Chuyện của Phương Hồi

cũng không phải là hiếm gặp với du học sinh, bởi cuộc sống còn đầy chuyện kinh

khủng hơn thế. Có không ít cô cậu, nhỏ hơn chúng tôi rất nhiều, thậm chí chúng

còn không thể phân biệt được phải nói đúng sai, không biết tuổi trẻ là nguồn

tài sản và cũng là mối nguy hiểm, chính vì thế đã để xảy ra những chuyện khó

tin. Đối với Phương Hồi, tôi nghe xong chuyện rồi cũng cho qua, đoán sau này

chắc là cũng không còn gặp lại nhau nữa. Les, mặc dù tôi thực sự không bài

xích, nhưng trong lòng ít nhiều cũng thấy sờ sợ.

Ai ngờ sau đó không lâu,

chúng tôi lại sống chung dưới một mái nhà.

Do là Hoan Hoan cãi nhau

với mụ chủ nhà trọ mập ú. Thực ra trước đó hai người đã chiến tranh lạnh, bằng

mặt không bằng lòng với nhau. Hoan Hoan thường chê mụ ta là vừa già vừa ngớ

ngẩn, chê lão chồng mụ là con sâu rượu lại háo sắc, chê con trai mụ nhìn như

nhân vật Dudley

- anh họ của Harry trong Harry Potter. Còn mụ chủ cũng thường xuyên

nhìn Hoan Hoan từ đầu đến chân với ánh mắt dò xét, nói thầm vài câu với lão

chồng lúc nào cũng lấm la lấm lép. Như thế, từ một túi rác đã châm ngòi cho

cuộc đại chiến Trung Quốc

- Australia. Hoan Hoan chửi nhau một trận với mụ béo

bằng vốn tiếng Anh sặc mùi Tứ Xuyên, mặc dù mụ béo cũng đã chửiướng miệng rồi,

thì sau đó vẫn kiên quyết ra lệnh cho chúng tôi "go out" và thế là chúng tôi

đành phải cuốn gói ra đi.

Trong lúc chúng tôi đang

lưỡng lự, chán nản thì Thượng đế đã mở lòng từ bi, song song với việc đóng một

cánh cửa vào, ông lại hào hiệp mở ra cho chúng tôi một cánh cửa khác. Đúng lúc

bạn ở cùng nhà với Aiba và Phương Hồi về nước, cuối tháng chúng tôi đã chuyển

đến đó ở, Hoan Hoan vô cùng đắc ý, nói đây gọi là trời không dồn người vào bước

đường cùng, để cho mụ béo khỏi huênh hoang.

Còn tôi thì không phấn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!