Sau khi nghe Phương Hồi
kể chuyện xảy ra sau đó, tôi cũng thấy trách Trần Tầm. Tôi cảm thấy lúc đó nếu
Trần Tầm không nói chuyện với Ngô Đình Đình thì hay biết bao, cậu ta đi làm
người tốt, còn Phương Hồi thì bị bỏ rơi một bên, sau đó mới xảy ra những chuyện
đó...
Hiện tại tôi nghĩ, có lẽ
là do tôi muốn đóng vai của Trần Tầm nên mới nảy ra suy nghĩ ngây ngô đó. Vì
đến tận sau này tôi mới hiểu ra được hai điều, thứ nhất, đây không phải là lần
đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng Trần Tầm đi bên cạnh Ngô Đình Đình
như vậy; thứ hai, giả dụ lúc đó cậu đi bên Phương Hồi, những chuyện cần xảy ra
cũng sẽ vẫn xảy ra.
Trong lúc Trần Tầm đang
an ủi Ngô Đình Đình thì Đường Hải Băng đã bước đến đi cạnh Phương Hồi. Phương
Hồi liền co rúm người lại, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với cậu ta.
Đường Hải Băng không
cười, cậu cau mày, hỏi với vẻ ngại ngùng: "Cậu thích Trần Tầm không?".
Phương Hồi sững người rồi
gật đầu.
"Giống như việc thích Lí
Hạ ngày trước ư?" Lần này, Đường Hải Băng không hề có ý mỉa mai, nhưng Phương
Hồi vẫn cảm thấy người mình run lên.
"Không... không phải".
Giọng cô có phần run rẩy, nhưng rất quả quyết.
"Không phải cũng không
được, cậu có hiểu không?". Đường Hải Băng châm một điếu thuốc: "Tôi biết có lẽ
như thế sẽ không công bằng đối với cậu, nhưng thế gian này cậu không thể nhấn
mạnh cái gọi là công bằng. Nếu công bằng thì việc gì Lí Hạ phải chết, nhưng
thằng đâm cậu ấy hiện vẫn sống nhởn nhơ đó thôi. Trẻ tuổi phạm tội giết người
có phải đền mạng đâu! Lí Hạ là người xấu ư? Cậu ấy đáng tội chết ư? Không thể,
nhưng tại sao cậu ấy lại phải chết?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!