Bắt đầu từ đó, dần dần
bọn họ đã phát hiện ra khiếm khuyết của nhau. Nỗi sợ hãi mà vết rạn nứt nhỏ gây
ra đã khiến họ phải âm thầm thỏa hiệp trong trạng thái thấp thỏm bất an, thậm
chí hết sức nỗ lực để bù đắp. Tuy nhiên, tôi nghĩ có lẽ họ đã hơi mạnh tay và
non nớt, có lẽ số phận đã đùa cợt với họ. Tóm lại là dần dần họ càng đi càng
cách xa nhau hơn mà không ai cảm nhận được điều đó.
Trần Tầm chở Phương Hồi
đến công viên Địa Đàn, người đầm đìa mồ hôi, lưng áo ướt sũng. Đường Hải Băng
và mọi người đều đã đến, từ xa Tôn Đào vẫy tay gọi cậu. Có lẽ do quá căng thẳng
nên khi nhảy xuống, quần Phương Hồi đã bị kẹt trên gác
-ba
- ga, hai đứa loạng
choạng, suýt nữa thi ngã.
"M. kiếp... ngớ ngẩn
thật!". Đường Hải Băng nheo mắt nói với vẻ không thèm chấp.
Dương Tình đứng bên cạnh
phì cười, Ngô Đình Đình véo cô một cái rồi cười bước đến nói: "Sao vậy? Vừa đến
đã chào bọn này nhiệt liệt thế à?".
"Đừng có thất đức thế! Vì
sợ bọn cậu đợi lâu nên mới vội thế! Vừa nãy suýt nữa chân tớ còn bị chuột
rút!". Trần Tầm cười nói: "Phương Hồi nhỉ?".
Phương Hồi rụt rè bước
đến, đưa mắt nhìn một lượt, gật đầu coi như là chào mọi người.
"Lần trước đã biết nhau
rồi, tớ không giới thiệu nữa nhé! Hôm nay cả nhóm chơi thật đã vào!". Trần Tầm
kéo Phương Hồi về phía mình, nhìn Đường Hải Băng nói: "Hải Băng, ông bảo hôm
nay đi ăn ở đâu? Chắc mọi người đã bàn với nhau cách chém tôi từ lâu rồi đúng
không?".
Đường Hải Băng châm một
điếu thuốc, chỉ tay sang bên kia đường nói: "Sang McDonald thôi! Lát nữa còn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!