"Ừ!". Tô Khải ngại ngùng
nói: "Triệu Diệp cũng đến hả? Em nói với nó là kì thi chung của thành phố này
buộc phải đạt điểm trung bình đó nhé! Nếu không sau này vào trường tuyển học
sinh năng khiếu khó lắm đấy".
"Vâng". Lâm Gia Mạt cúi
đầu xuống nói.
"Em sao vậy? Sao uể oải
thế? Đi! Anh mời bọn em ăn kem nhé!". Tô Khải lại gần nói.
"Không cần đâu anh!". Lâm
Gia Mạt tránh ra sau một bước, nói: "Bọn em phải về đây".
"Ừ, thế ể lần sau nhé! Bình thường em hoạt động rất tích cực, hôm nay nhìn như
hoa héo vậy, anh cũng thấy lạ, nếu có tâm sự gì thì mai cứ nói với anh, anh
giải đáp miễn phí cho em". Tô Khải xoa đầu cô, nói với giọng cưng chiều.
"Ai thèm có tâm sự!". Lâm
Gia Mạt trề môi nói.
"Ha ha! Lại còn giữ bí
mật nữa à! Được! Thôi bọn anh về trước đây! Nhớ nhắc Triệu Diệp nhé!". Tô Khải
vẫy tay chào bọn họ rồi đặt tay lên lưng cô gái đi cùng rất tự nhiên đi ra.
Lâm Gia Mạt nhìn theo
bóng họ mà suýt bật khóc, bàn tay sau lưng cô gái đó chắc nhưng nhiệt độ đó
không tỏa sang cô, cùng chua xót.
Tô Khải bước được mấy
bước, chợt nhớ ra điều gì, liền nói nhỏ với cô gái đó rồi quay lại.
Lâm Gia Mạt vội nuốt nước
mắt ở khóe mắt hỏi: "Sao vậy anh?".
"Vừa nãy anh quên không
nói", hiền lành nói: "Phiền em nói với bạn hộ anh là: đừng nhắn tin cho anh nữa
, mua nước cho anh nữa. Em cảm ơn B nhưng... anh không thể đến với bạn ấy".
"Vì sao?". Giọng Lâm Gia
Mạt hỏi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!