Sau khi ngồi nói chuyn
một lúc lâu với Phương Hồi, tôi đã dễ phát hiện ra vẻ lóng ngóng và trong sáng
của cô ẩn sau vẻ lạnh lùng và nỗi cô đơn đó.
Hôm đó Phương Hồi kể cho
tôi nghe cái nắm tay đầu tiên của Trần Tầm và cô, hình như sợ tôi không hiểu,
cô liền kéo tay tôi đặt vào lòng bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, nói:
"Đó, như thế này này".
Lúc làm động tác này, nét
mặt Phương Hồi rất trong sáng, không hề tỏ ra ngượng ngùng hay có ý gì cả,
giống như một bạn nhỏ đang rất chăm ch biểu diễn tiết mục cho
người lớn xem. Bất giác tôi hơi nắm chặt tay lại. Nhiệt độ từ lòng bàn tay cô
truyền sang khiến tôi mơ màng, một cô gái dịu dàng như vậy, tôi thực sự chỉ
muốn nắm chặt tay và không bao giờ buông ra nữa.
Đúng lúc này, cửa phòng
tôi đột ngột bị đẩy ra, Aiba dắt theo một cô gái khác vui vẻ xông vào, vừa đi
vừa gọi: "Trương Nam, anh có nhìn thấy Phương Hồi không! Em không mang chìa
khóa!".
Rồi Aiba đã nhanh chóng
nhìn thấy chúng tôi và cả hai bàn tay chưa kịp buông ra đó, sau khi sững người
trong hai giây, Aiba liền quay ngay mặt đi, nói: "Gomennasai!". Cô gái đi sau
thì ra sức cúi người chào chúng tôi với vẻ mặt xin lỗi.
Phương Hồi giằng tay ra
khỏi tay tôi, mặt đỏ bừng, ngồi thu lu trên ghế. Lòng bàn tay lạnh giá đột ngột
khiến trái tim tôi như bị mất đi một miếng, tôi liền quay sang nói với Aiba:
"Thôi đừng xài tiếng chim kêu đó nữa!".
"Coi bộ dạng anh kìa!
Phương Hồi, sao cậu lại tìm anh ta!". Aiba lườm tôi một cái nói.
"Không phải... tớ... Bọn
tớ không có gì đâu, tớ chỉ nói chuyện với Trương Nam thôi". Phương Hồi vội vàng
phủ nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!