Khi kể đến đây, Phương
Hồi liền thở , một lúc lâu, cô chỉ im lặng và nghịch chiếc cốc, dường như cuộc
nói chuyện này chưa từng xảy ra. Tôi không giục cô, tôi biết, chắc chắn sự việc
xảy ra sau đó sẽ khiến cô cảm thấy vô cùng đau khổ, thế nên cho dù Phương Hồi
nói hay không nói, đều không phải là điều tôi có thể quyết định.
Khoảng 20 phút trôi qua,
cổ họng cô phát ra tiếng nức nở, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn tôi, mắt hơi ươn
ướt, nói nhỏ: "Trương Nam, cấp ba anh học ở quận Tây Thành đúng không?".
"Ừ, trường H". Tôi tà
lời.
"Thế... thế anh có biết
chuyện cổng trường B xảy ra vụ đâm người chết không?". Bàn tay cô lại bắt đầu
run rẩy.
"Có, anh có biết...".
Sự kiện này đã từng gây
chấn động các trường cấp hai ở Bắc Kinh một thời gian, có hai phiên bản chính
sử và dã sử. Trong giờ giáo dục công dân, giáo viên các trường và cảnh sát các
quận đều coi nó là ví dụ phản diện để cảnh báo tình trạng bạo lực học đường và
tội phạm thiếu niên, đồng thời luôn nhắc nhở chúng tôi rằng, tuyệt đối không
được kéo bè kéo cánh, cũng không được đánh nhau, càng không được mang vũ khí
đến trường, tuyệt đối không được đâm chém nhau. Người ta đồn rằng cậu đó chính
là trùm sỏ của trường B, vì bạn gái mà đi đánh nhau với một đám học sinh trường
khác, trong lúc đánh nhau đã bị gã "Cửu Long Nhất Phụng" ở quận Hải Điện xử lí,
dĩ nhiên, cũng có người nói là bị xxoo ở quận Tây Thành, Sùng Văn xử lí, trường
B thua cuộc, lúc chết, cậu ta còn gọi tên cô gái đó, trong tay nắm chặt sợi dây
chuyền mà cô ấy tặng...
Tóm lại là bất luận chính
sử hay dã sử, năm đó đúng là Bắc Kinh đã xảy ra vụ việc này, tổng kết lại thành
một câu đơn giản là: Học sinh trường trường B và một số học sinh trường ngoài
cùng với một nhóm xã hội đen đánh nhau ở cổng trường B, nhiều người bị thương,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!