Mùa đông năm đó đến rất
sớm, qua hai ba đợt rét đã khiến học sinh cả trường đều phải mặc áo lông vũ,
bên ngoài là quần áo đồng phục của trường, bên trong nhét áo len quần len, nhìn
ai cũng cồng kềnh. Hồi đó kiểu dáng quần áo đơn giản, cũng không có nhiều
thương hiệu như bây giờ để mua, về cơ bản mọi người đều mặc áo khoác kín cổ,
nhiều nhất là màu đen và màu xám, nhìn từ xa như một vườn bóng tròn.
Chuẩn bị đến thi cuối kì,
giáo viên các môn đều bắt đầu tra tấn học sinh, những kẻ bình thường không chăm
học cũng phải bận rộn với việc chép bài, làm đề cương, ôn tập... Trường học
cũng giống như thời tiết, dần dần bước vào thời kì lạnh nhất.
Tuy nhiên, kể cả trong
thời điểm căng thẳng như vậy, cũng vẫn có một số chuyện khiến tất cả mọi người
đều mong đợi, đó là năm mới.
Cuối tuần Lâm Gia Mạt hẹn
Phương Hồi đi mua thiệp, lúc đầu Phương Hồi không định đi, một là vì từ trước
đến nay cô không có thói quen tặng và nhận thiệp, hai là bấm đầu ngón tay cô
cũng không thấy có mấy người bạn có thể tặng, nếu có tặng thì cũng chỉ là nhóm
bạn năm người bình thường vẫn chơi với nhau, cô nghĩ tặng mọi người mấy tấm
thiệp đỏ in hình chữ Phúc mà cơ quan ba cô phát
Nhưng ý tưởng này của
Phương Hồi đã bị Lâm Gia Mạt quạt cho một trận: "Thế mà cậu cũng nghĩ ra được
à! Định tống cái đó cho bọn tớ cho xong chuyện ư? Có phải loại thiệp mà ba cậu
được phát có in tên công ti trên đó không, bên trong còn in câu chúc dở hơi là
chúc mừng phát tài đúng không?".
"Để tớ xem đã". Phương
Hồi nghiêng đầu kẹp ống nghe, mở ngăn kéo bàn, rút ra hai tấm thiệp, nói: "Ừ,
có in tên cơ quan thật".
"Quê quá! Tớ không lấy
đâu đấy! Đến lúc đó chắc chắn cũng có bạn khác tặng cho cậu, cậu định tặng lại
cho người ta cái đó hả?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!