Chương 17: (Vô Đề)

Lúc Trần Tầm và Phương

Hồi lên đến lớp, Triệu Diệp đang nổ, nước miếng văng tùm lum kể về vụ ban nãy.

Lâm Gia Mạt ngồi bên cạnh nghe rất hào hứng, liên tục hỏi: "Rồi sao nữa? Rồi

sao nữa?".

Kiều Nhiên cầm cục tẩy gõ

xuống bà ngoảnh đầu lại nhìn thấy bọn họ, bèn vẫy tay nói: "Mau vào nghe kể

chuyện đêm khuya!".

Trần Tầm vội bước đến

ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhiên, nói: "Nổ kinh thật!".

"Hắn ta là bình nổ chuyên

phun nước mà!". Kiều Nhiên liền cười rồi quay sang nói với Phương Hồi: "Vừa nãy

cậu đi đâu mà vội thế, tớ thấy mặt cậu tái nhợt!".

"Tớ...". Phương Hồi sững

người, miệng lắp bắp.

"Ngày mai cậu ấy xếp xe,

phải đến sớm, tìm tớ để lấy chìa khóa lớp". Trần Tầm nói.

"Vậy hả! Sao không nói

sớm! Thực ra tớ cũng có một chìa". Kiều Nhiên vỗ vào túi mình.

"Ừ". Phương Hồi cúi đầu,

liếc trộm Trần Tầm một cái.

"Ê ê ! Ba người chú ý

nào! Nói đến đoạn quan trọng rồi!". Triệu Diệp trợn mắt nói.

"Đại ca! Bọn này cũng có

mặt tại hiện trường mà!". Trần Tầm cuộn sách lại gõ vào đầu Triệu Diệp.

"Nghe cậu ấy kể nào, đừng

ngắt lời nữa!". Lâm Gia Mạt gạt Trần Tầm ra nói: "Triệu Diệp kể tiếp đi, gặp

rồi thì thế nào?".

Triệu Diệp liền lườm Trần

Tầm một cái, hắng giọng nói: "Tớ liền nói, bọn mày đến đúng lúc lắm, lần trước

để bọn mày chạy mất, ông mày ngày đêm mong nhớ!". Hắn liền nói: "Đừng nhiều lời

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!