Hôm sau đi học, Phương
Hồi đã chủ động gọi Lâm Gia Mạt vào ăn cơm cùng. Lâm Gia Mạt rất phấn khởi và
thế là nghiễm nhiên trở thành bạn thân của cô, dù sao cũng vừa mới chuyển
trường, hòa nhập được với bạn bè mới là điều đáng mừng. Hơn nữa Lâm Gia Mạt
cũng thấy Phương Hồi khá ổn, bạn đầu tiên gặp ở trường mới là cô, chứng tỏ hai
đứa có duyên với nhau. Lâm Gia Mạt không tuếch toác như Tiểu Thảo, cũng hoạt
bát nhưng lại cẩn thận, sống nội tâm, hai đứa chơi với nhau rất tâm đầu ý hợp.
Chính vì vậy, cuối cùng Phương Hồi đã chấm dứt được cảnh lủi thủi một mình
trong sân trường.
Được tiếp xúc nhiều với
Lâm Gia Mạt, dần dần Phương Hồi đã phát hiện ra sự giản dị của mình. Cho dù thế
nào, thời trang cũng là thứ quá xa vời với cô, còn hồi đó Lâm Gia Mạt được coi
là người rất am hiểu thời thượng. Bút Lâm Gia Mạt viết đều là những chiếc bút
có màu sắc rực rỡ và hình ảnh ngộ nghĩnh, trên bút xóa có dán tranh hoạt hình,
ba lô đeo búp bê, trong ví có ảnh ngôi sao điện ảnh, gần như cô đã đọc hết tất
cả các truyện tranh Nhật Bản, hàng tháng đều mua tạp chí Âm nhạc đương đại, ai
ra album mới nào, ai có vụ scandal nào cô đều biết hết. Thế nên trong số con
gái lớp [1], Lâm Gia Mạt được coi là người đi trước thời đại. Một thời trường F
đã từng rộ lên phong trào tết vòng đeo tay, chính Lâm Gia Mạt là người khởi
xướng.
Hôm đó ăn trưa xong, Lâm
Gia Mạt vừa ngồi nghe nhạc với Phương Hồi vừa rút từ trong túi sách ra mấy sợi
pha lê trong suốt và tết. Phương Hồi liền nhìn với vẻ tò mò rồi hỏi:
"Sợi pha lê". Lâm Gia Mạt
giơ lên trước mặt Phương Hồi, hỏi: "Tớ tết thành vòng đeo tay, có đẹp không?".
"Đẹp quá".
"Thật hả! Trong này tớ
vẫn còn, cho cậu mấy sợi để tết nhé!". Lâm Gia Mạt lại rút ra mấy sợi nữa và
đưa cho Phương Hồi.
"Hả? Không cần đâu, tớ có
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!