Hôm đó là ngày Phương Hồi
và Tiểu Thảo phải xếp xe, Phương Hồi đã đến từ sớm, nhưng mãi không thấy bóng
dáng Tiểu Thảo đâu. Lúc Kiều Nhiên đến, nhìn thấy Phương Hồi đang chật vật xếp
chiếc xe đua của Triệu Diệp, cu vội dừng xe lại, bước đến giúp cô.
"Đẻ tớ xếp cho, Triệu
Diệp tệ thật, không chịu xếp xe rồi hãy vào lớp! Mỗi xe cậu ta là chiếm nhiều
chỗ nhất". Kiều Nhiên giữ lấy chiếc xe, nói.
"Cậu ấy đến muộn, vội đi
tập bóng rổ nên vứt xe ở đây rồi chạy mất". Phương Hồi cười khổ sở, nói.
"Sao có mỗi minh cậu vậy?
Tiểu Thảo đâu?".
"Cậu ấy chưa đến, chắc là
quên rồi".
"Cô nàng này, suốt ngày
bận rộn toàn cái không đâu, không thể hiểu nổi!" Kiều Nhiên thở dài và dắt một
chiếc xe đạp vào.
"Cậu về đi, một minh tớ
làm được mà".
"Không sao, để tớ giúp
cậu! À, hôm nay cậu ăn sáng chưa?". Kiều Nhiên hỏi rất quan tâm: "Nếu chưa ăn
thì đi ăn ngay đi!".
"Tớ ăn rồi". Phương Hồi
mỉm cười cảm kích: "Cảm ơn cậu".
Kiều Nhiên khua tay rồi
cười bẽn lẽn.
Gần như chuông báo bảy
rưỡi Tiểu Thảo và Trần Tầm mới đến. Kiều Nhiên và Phương Hồi đang chuẩn bị về
lớp, bọn họ mới dắt xe chạy như bay từ cổng trường vào. Mắt Trần Tầm thâm đen,
tóc bù xù, vừa nhìn là biết dậy muộn. Còn Tiểu Thảo đến trường rồi mới nhớ ra
hôm nay phải xếp xe, trên đường về lớp luôn miệng xin lỗi Phương Hồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!