Cả ngày hôm đó, Phương
Hồi luôn ở trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Câu nói ngập ngừng đó của
Trần Tầm vẫn lởn vởn trong đầu Phương Hồi, lúc thì cô nghĩ, liệu có phải ý cậu
ấy là... thích ư? Lúc lại nghĩ, không thể, không thể, làm sao cậu ấy thích minh
được, rõ ràng là nói với Kiều Nhiên rằng dọa chơi cô thôi, tốt nhất không nên
tưởng bở.
Thực ra chắc chắn Phương
Hồi cũng mong chờ một điều gì đó, bình thường trong giờ học, cô thường liếc
xuống bàn cuối, buổi trưa thường ngồi bên cửa sổ nhìn xuống sân bóng rổ, lúc
làm bài tập cùng Kiều Nhiên cũng thường lén quan sát xung quanh một cách vô
thức. Trong những cái nhìn bối rối đó của cô, bóng Trần Tầm là tâm điểm. Cô rất
hiểu, cậu bạn thường xuyên gọi tên cô, thường xuyên nhớ đến cô khi mọi người
quên lãng cô, thường xuyên lén chăm sóc cho cô mỗi khi cô không biết phải làm
gì, đã âm thầm gieo hạt giống yêu thương trong tói tim cô và hạt giống ấy đã
nhú ra một mầm xanh non nớt, nhỏ xinh
Chuyện thích nhau hồi 16
tuổi bình dị và đơn giản như vậy, những câu chuyện tình yêu với kết cục happy
ending hay sad ending trong phim ảnh đã không được họ coi là thật nữa. Họ luôn
cho rằng mình sẽ trải qua một mối tình không giống ai, tưởng rằng những ngày
tháng lông bông này sẽ kéo dài mãi mãi. Tuy nhiên, sau khi trưởng thành, họ mới
phát hiện ra rằng, hóa ra mọi thứ vẫn đi theo lối mòn xưa cũ, những người đã
từng ở bên mình mỗi ngày rồi cũng sẽ mỗi người mỗi ngả.
Buổi trưa ăn cơm, từ đầu
đến cuối Phương Hồi không ngẩng đầu lên. Trần Tầm cố tình kể mấy câu chuyện
cười nhảm nhí, thậm chí là lấy trộm viên thịt trong hộp cơm của cô, nhưng đều
không thể khiến cô ngước mắt lên được. Triệu Diệp kéo Trần Tầm đi chơi bóng,
Tiểu Thảo kéo Phương Hồi đi lấy thư. Hai người một bên, đi cùng một lúc, nhưng
cuối cùng lại rẽ theo hai hướng khác nhau.
Hồi đó máy tính vẫn chưa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!