Sở dĩ tôi chọn đi du học là vì hội chợ việc làm đầu
tiên diễn ra trong năm thứ tư đại học đã khiến tôi phát khiếp.
Nói thực là điều kiện của
tôi khá ổn, ít nhất tôi tự cho là như vậy.
Nhưng Đại học Y ở Bắc
Kinh không phải là trường đại học nằm trong tốp đầu, nhưng tôi cũng không đến
nỗi phải giấu giấu giếm giếm khi làm hồ sơ. Năm thứ nhất đại học, tôi đã từng
tranh thủ cơ hội để có mặt trong Hội sinh viên, đã từng lấy danh nghĩa là
trưởng ban liên lạc kê giúp bàn ghế để bắt chuyện với một cô bạn cùng khoa, cái
chức trưởng ban liên lạc nghe tên thì oai lắm, nhưng bản chất chỉ là công việc
phụ trách mấy hoạt động không quá 50 người tham gia. Mặc dù điểm các môn chuyên
ngành của tôi cũng có môn bị tụt xuống mức báo động, nhưng sau những nỗ lực
không từ thủ đoạn như xin xỏ, năn nỉ, ra sức lấy lòng, hi sinh bộ mẽ, thì các
thầy cô giáo cũng đều thông cảm, phiên phiến đại khái cho tôi đủ điểm, đạt - 60
điểm trong bài thi cuối kì. Thế nên dù bảng điểm của tôi cũng không đẹp cho
lắm, nhưng ít nhất là toàn màu xanh hết, cái đó cộng với tướng mạo khá ưa nhìn
nên tôi cũng khá tự tin.
"Lương tháng dưới 3.000
tệ đây không thèm để mắt! Công ty cho xe thì còn phải hỏi xem đây thích Sonata
hay Passat! Thưởng cuối năm ít nhất phải được 10.000 mới nói chuyện được với
đây, nếu không, còn lâu nhé!".
Đây là câu tôi tuyên bố
xanh rờn với đám bạn cùng phòng trước khi đến hội chợ việc làm đó. Mặc dù khá
buồn cười, nhưng cũng còn chứng minh được rằng tôi đã từng oai phong lẫm liệt
như thế đấy.
Sự tự tin của tôi gần như
đã tiêu tan sau hai giờ đồng hồ xếp hàng mà chưa vào được hội trường. Lúc này,
tôi mới thực sự thấm thìa được các vấn đề như thuyết dân số, thuyết phát triển
xã hội, thực trạng sinh tồn của con một và tìm việc ở Trung Quốc.
Nghĩ lại quả đúng, hồi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!