Chương 8: (Vô Đề)

Mắt ta sáng lên, lập tức kéo Lục Ngôn Hòa định nói lời cảm ơn.

Không cần cảm ơn, Trần thúc ngẩng đầu nhìn Lục Ngôn Hòa, rồi nhanh chóng cụp mí mắt xuống:

"Ngươi để lại thằng nhóc này trò chuyện với ta một lát."

Lục Ngôn Hòa theo bản năng nắm lấy tay ta.

Nhưng khi kịp phản ứng lại thì vội vàng buông ra, mặt đỏ bừng.

Trần thúc vẫn luôn nghiêm mặt lại bật cười:

"Được rồi, chỉ nói vài câu thôi, không làm phiền hai người tiếp tục ân ái."

Ta cũng tiếp lời cảm thán:

"Thì ra tướng công luyến tiếc ta đến vậy."

Lục Ngôn Hòa không còn xấu hổ nữa, chỉ trừng mắt nhìn ta.

Trần bá tìm hắn nói chuyện, ta liền ở ngoài nhà tranh chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, Lục công tử bước ra, vành mắt đỏ hoe.

Ta đẩy xe đưa hắn về, dọc đường chẳng ai nói với ai lời nào.

Chẳng biết làm sao cho vơi bớt nỗi buồn, ta bèn tự kể chuyện:

"Trước kia, chiến tranh loạn lạc nổi lên ở phương Đông, Trần bá cùng hai người con trai đều bị bắt đi lính. Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️"Sau này chỉ có mình Trần bá trở về, thân thể tàn tật, bệnh tật đầy mình.

"May mắn thay, bên cạnh vẫn còn có Trần thẩm và con gái chăm sóc, tuy cuộc sống có chút khó khăn, nhưng ít ra vẫn còn sống sót."

"Ta nhìn thấy... rất nhiều bài vị."

Lục công tử lên tiếng, giọng khàn đặc: Về sau thì sao?

"Về sau, nạn đói hoành hành, bọn sơn tặc tràn xuống núi. Trần bá là người có bản lĩnh, vốn đã đưa thê tử chạy thoát, nhưng lại bị một tên dân làng vong ân bội nghĩa phản bội."Cô nương kia, ngay trước mặt cha mẹ bị lũ giặc làm nhục, toàn thân không một chỗ lành lặn. May mà giữ được mạng sống, cả nhà lại tiếp tục chạy trốn.Nàng ấy không sống nổi.Đúng vậy,

"ta cười nhạt, tiếp lời Lục công tử:"Gần đến thành rồi, cô nương kia vốn đã điên dại bỗng nhiên tỉnh táo lại, liền đ.â. m đầu tự vẫn.

"Trần thẩm đau lòng quá, đêm đó cũng quyên sinh theo con."Ngày hôm đó, Trần bá một mình kéo chiếc xe bò vào thành, thu xếp cho vợ con sạch sẽ rồi mới đem chôn cất.

"Trở về, ông ấy cứ lải nhải với ta rằng vợ con ông ấy không chịu nổi những lời đàm tiếu sau này, nhưng còn có những điều quan trọng hơn thế."Ông ấy đã tàn phế, bị người đời cười nhạo, ức hiếp, nhưng vợ con ông ấy nào có ghét bỏ, chỉ mong ông ấy sống tiếp.

"Chẳng lẽ ông ấy lại vì những lời ong tiếng ve mà bỏ mặc con gái mình sao? Rõ ràng chỉ cần cố thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi là cả nhà đều được sống... Ai cũng nghĩ Trần bá không sống nổi, vậy mà ông ấy vẫn sống, bằng mọi giá."

Lục công tử bỗng nắm chặt lấy thành xe, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Hắn dường như vô cùng khó nhọc thốt ra mấy chữ:

"Ông ấy muốn báo thù."

Ta không nói phải cũng không nói không, chỉ đẩy Lục công tử vào phòng:

"Cõi đời này, ai sống cũng chẳng dễ dàng, nhưng còn sống thì còn có hy vọng... Thôi, cứ làm việc nhà trước đã."

Khương Triều!

Lục công tử đột nhiên gọi ta lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!