Vừa nói, ta liền đưa tay muốn cởi y phục của hắn.
Lục Ngôn Hòa tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Hắn siết chặt lấy cổ áo, gào lên:
"Ta sẽ không tìm chết! Số bạc đó ta cũng sẽ trả ngươi!"
"Làm sao ta biết được chàng có phải đang lừa ta hay không?"
Tay ta vẫn tiếp tục động tác.
Lục Ngôn Hòa mấy ngày nay ăn không nhiều, ta dễ dàng kéo tay hắn ra.
Cúi đầu xuống, ta nói tiếp:
"Ban ngày ta không có ở nhà, không chừng chàng sẽ tìm cơ hội tự vẫn, đến lúc đó ta còn phải bỏ tiền ra mua quan tài cho chàng, chẳng phải mất nhiều hơn sao?"
Lục Ngôn Hòa nghe vậy thì cứng đờ người.
Ta thừa cơ kéo y phục hắn, để lộ ra lồng n.g.ự. c gầy gò.
Mãi đến khi ta cúi người xuống, Lục Ngôn Hòa mới mở miệng.
Giọng nói khàn khàn:
"Ta biết chữ, ngày thường có thể sao chép sách, có thể viết thư từ cho người khác, cũng có thể dạy trẻ con trong làng biết chữ để kiếm tiền."
Ta ngẩng đầu lên, nhìn hắn chằm chằm.
Lục Ngôn Hòa nhịn sự xấu hổ quay mặt đi, tiếp tục nói:
"Việc nhà ta cũng có thể học. Ta sẽ không tìm chết, ta sẽ trả hết số bạc nợ ngươi. Nếu ngươi không tin, ta hôm nay liền có thể bắt đầu làm, ngươi cứ nhìn..."
Nói đến cuối, giọng hắn run rẩy, ẩn ẩn mang theo tiếng khóc.
Nhưng trong đáy mắt lại có một ngọn lửa giận đang cháy.
Không còn là một đầm nước c.h.ế. t như lúc trước nữa.
Được.
Ta gật đầu.
Còn nữa...
Có lẽ là nghĩ đến việc bản thân lúc nãy không thể thoát khỏi ta.
Lục Ngôn Hòa hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: Ta muốn ăn cơm!
Được.
Trong mắt ta lóe lên một tia ý cười.
Có lẽ là thật sự đói lắm rồi, lại còn đang nén một bụng giận, Lục Ngôn Hòa lần này ăn vừa nhanh vừa nhiều.
Nhưng vẫn duy trì dáng vẻ tao nhã.
Quả nhiên là quý nhân đến từ kinh thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!