Mái tóc đen nhánh vẫn được chăm chút kỹ lưỡng giờ đây dính đầy bùn đất, lòa xòa bên gương mặt trắng bệch.
Hắn thở dốc, cố gắng gượng dậy.
Nhưng chỉ nâng được nửa người trên lên một chút.
Lúc này ta mới để ý thấy đôi chân hắn đã bị bẻ gãy, vặn vẹo một cách kỳ dị.
Hắn chỉ khẽ động đậy một chút đã bị người ta đạp mạnh xuống.
Ta theo bản năng muốn chạy đến đỡ hắn dậy, nhưng lại bị người ta chặn lại.
Ánh mắt đầy ác ý đổ dồn về phía ta.
Tên đó bỗng cười lớn, giọng điệu mỉa mai:
"Ả nữ nhân này xấu xí, lại còn nghe đồn là sao chổi, đúng là xứng đôi với tên phế vật nhà ngươi. Lục Ngôn Hòa, mau dậy nhìn mặt nương tử của ngươi đi!"
Ta trầm mặt xuống.
Lục Ngôn Hòa đã đau đến ngất đi.
Tên kia vì muốn làm nhục hắn, ra sức ép hắn phải cưới ta.
Thế nên mới có màn động phòng hoang đường này.
Kẻ g.i.ế. c heo.
Ta vô tình chạm vào vết thương vẫn chưa lành trên chân Lục Ngôn Hòa.
Hắn đau đến tái mặt, nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi ân đền oán trả!"
Giọng nói nghèn nghẹn đầy vẻ ấm ức.
Dường như hắn vừa uất ức vừa phẫn nộ.
Ta không nói gì, tay vẫn tiếp tục động tác.
Chẳng mấy chốc, y phục trên người Lục Ngôn Hòa đã bị ta lột sạch, chỉ còn lại lớp áo trong.
Hắn tức giận đến run người:
"Cẩn thận kẻo động vào vết thương."
Ta nắm lấy tay hắn, cúi người xuống như muốn hôn, rồi lại nghiêng người, thở dài bên tai hắn:
"Chàng đừng vội. Sau này, ta sẽ tìm cách đưa chàng về."
Lục Ngôn Hòa đang giãy giụa bỗng khựng lại.
Tuy ta không rõ người nọ và Lục Ngôn Hòa có mối thù sâu đậm gì, nhưng cũng đoán được chắc hẳn gia đình hắn đã gặp chuyện chẳng lành.
Nếu không, vị công tử nhỏ này nhìn qua đã biết là được gia đình cưng chiều từ bé, chắc chắn sẽ chẳng chịu đựng nổi những khổ cực này.
Hắn nhẫn nhục chịu đựng như vậy, hẳn là muốn tìm cơ hội trở về nhà.
Ta liếc nhìn bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ, lắc đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!