...
Có lẽ thật sự là dược hiệu phát tác rồi.
Lục Ngôn Hòa lải nhải nói rất nhiều lời ngày thường hắn không bao giờ nói.
Ta kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng lại dỗ dành hắn vài câu.
Trong lòng ẩn ẩn có một nơi nào đó bị khẽ chạm vào, ngọt ngào như mật.
Hắn nắm c.h.ặ. t t.a. y ta không buông, thần sắc có chút mơ màng, nhưng lại cố gắng duy trì vẻ nghiêm túc:
"Nhà chúng ta từ trước đến nay không có chuyện nạp thiếp, cưới thê thì phải đối xử hết lòng hết dạ, càng không có chuyện hưu thê hay hòa ly. Khương Triều, nếu nàng không cần ta, vậy ta thật sự chỉ có thể sống cô độc một mình!"
Giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.
Ta đành phải tiếp tục dỗ dành hắn.
Cho đến khi Lục Ngôn Hòa dính lấy ta, ngay cả lý trí cơ bản cũng khó mà duy trì được.
Hắn cọ cọ vào ta, nhỏ giọng đầy tủi thân:
"A Triều, ta khó chịu. Nàng giúp ta, được không?"
Ta ngẩn người, đáp một tiếng Được.
Sau khi tỉnh dậy, Lục Ngôn Hòa ngây người nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng.
Ta tưởng hắn hối hận, mím môi nói:
"Dù sao thì tối qua cũng chưa..."
A Triều. Lục Ngôn Hòa đột nhiên quay đầu nhìn ta, giọng nói có chút run rẩy:
"Chân của ta sẽ không bị gãy thêm lần nào nữa, đúng không?"
Ta sững sờ, có chút hoang mang.
Lục Ngôn Hòa đột nhiên nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, trong mắt ẩn chứa sự mong đợi:
"Nàng vất vả lắm mới chữa khỏi chân cho ta, hơn nữa hiện giờ chúng ta đã thành thân, đã có chuyện phu thê, ta lại yêu thích A Triều như vậy... Cho nên A Triều, nàng sẽ không trơ mắt nhìn ta tự mình bẻ gãy chân, đúng không?"
Ta bỗng nhiên nhớ tới lời Lục Ngôn Hòa đã nói trước đây, ý cười lan tràn trong mắt.
Nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Thế là Lục Ngôn Hòa có chút buồn bực vò đầu, dè dặt nói:
"Vậy không bằng, để Tống đại phu bẻ gãy chân ta một lần nữa? Dù sao ông ấy cũng có thể nối lại được, chỉ là hơi đau một chút. Nhưng so với những đau khổ mà A Triều phải chịu đựng, ta nhất định có thể chịu được."
Hắn vừa nói vừa cảm thấy cách này khả thi, theo bản năng muốn đứng dậy.
"Nhưng ta không thích người què."
Lục Ngôn Hòa cứng người, ủy khuất nhìn ta: A Triều...
"Hiện tại chàng như vậy là tốt rồi." Ta mỉm cười với Lục Ngôn Hòa, lại nói:
"Hơn nữa đó vốn là lời trẻ con nói, chàng không cần để tâm..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!