Chương 14: (Vô Đề)

Nhưng khi Lục Ngôn Hòa nhìn thấy vị Tô tiểu thư kia thì thần sắc rõ ràng vui mừng, mấy ngày nay đối với ta lạnh nhạt cũng thay bằng thái độ trân trọng, ta hoàn toàn không nói nên lời.

Hai người dường như có rất nhiều lời muốn nói. 

Vì vậy ta liền kiếm cớ đi ra ngoài. 

Nhưng sau đó lại cảm thấy thà rằng không đi ra ngoài còn hơn.

Tin tức trong thôn truyền đi nhanh chóng, chẳng mấy chốc mọi người đều biết nhà của Lục Ngôn Hòa là quan lớn ở kinh thành. 

Mọi người xì xào bàn tán.

Các cô nương trong thôn đều e lệ ngượng ngùng.

Nhưng với ta, họ đều nói:

"Khương Triều à, con không xứng với Lục tiểu công tử."

Sau khi từ chối không biết bao nhiêu bà thím muốn đưa con gái hoặc cháu gái nhà mình đến làm thiếp cho Lục Ngôn Hòa, ta thở dài chuẩn bị quay về. 

Vậy mà lại bắt gặp Lục Ngôn Hòa và Tô tiểu thư đang ghé sát đầu vào nhau nói gì đó, thần sắc vô cùng thân mật.

Vì vậy, ta rẽ sang gian phòng bên cạnh tìm vị thư sinh kia. 

Ta không biết chữ, phải nhờ hắn viết giấy hòa ly. 

Khó chịu là điều chắc chắn, nhưng từ sớm đã biết sẽ có kết cục này, ngược lại cũng không quá khó chấp nhận.

Chỉ là vị thư sinh kia khi nghe ta muốn viết giấy hòa ly, sắc mặt có chút kỳ lạ, giống như đang cố nhịn cười khiến khuôn mặt méo mó.

Ta chìm đắm trong nỗi buồn, cũng không để ý đến hắn.

Sau khi đặt giấy hòa ly vào phòng của Lục Ngôn Hòa, ta suy nghĩ một chút rồi đi tìm Trần thúc uống rượu. 

Rượu mới uống được một nửa thì Tô tiểu thư vội vã đến tìm ta, giọng nói đầy lo lắng:

"Khương cô nương, cô mau về xem Ngôn Hòa đi, chàng, chàng... chàng bị thương rất nặng!"

Nghe thấy Lục Ngôn Hòa bị thương, lòng ta nóng như lửa đốt, không nói hai lời liền chạy về. 

Cũng bởi vậy nên ta không hề để ý tới lúc Tô tiểu thư nói câu này, ánh mắt nàng ta lảng tránh, rõ ràng là chột dạ.

Fanpage chính thức:

Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trong sân vắng lặng. Ta hoảng hốt chạy về phía phòng của Lục Ngôn Hòa, vừa đẩy cửa ra: A Lục chàng...

"Trời đánh, ta đã biết nàng trước đó cứ đưa thịt heo cho tên thư sinh kia nhất định là chán cơm thèm phở rồi! Đợi ta học thành tài, tên thư sinh yếu đuối kia sao có thể hơn được ta?!"

Lục Ngôn Hòa đáng lẽ phải đang bị thương lúc này lại vừa lật giở một cuốn sách, vừa cầm một chiếc lọ nhỏ đổ gì đó vào đĩa thức ăn. 

Giọng điệu hung dữ, tức giận đến mức hốc mắt đỏ hoe. 

Tay ta đang đẩy cửa bỗng khựng lại. 

Nhờ vào thị lực cực tốt, ta nhìn rõ cuốn sách trong tay Lục Ngôn Hòa…

A, là sách tranh mười tám tư thế. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!