Ta đi cùng một hai lần, Lục công tử liền không muốn ta cứ lẽo đẽo theo nữa.
"Ngươi không cần đi làm kiếm tiền nữa sao?"
Hắn trừng mắt nhìn ta:
"Tiền chữa trị đắt lắm! Đã nói rồi, về kinh ta sẽ bảo vệ ngươi, nhưng trước đó ngươi phải bảo vệ ta!"
Ai ngờ vị công tử mấy tháng trước vung tay ném cả túi bạc, giờ lại so đo từng đồng.
Thôi được rồi.
Ta nhờ đám trẻ con trong làng đi cùng hắn.
Nào ngờ hôm sau đã xảy ra chuyện.
Ta chạy đến nơi, thấy Lục công tử ngã ngồi trong vũng bùn, người dính đầy đất cát.
Nhưng hắn vốn ưa sạch sẽ, lúc này lại chẳng màng đến việc chỉnh trang y phục, nhặt đá dưới đất định ném vào người ta.
Nhưng đã bị người khác ngăn lại.
Tên kia vẫn chưa thấy hả giận, khạc nhổ một tiếng:
"Ta nói sai sao? Thê tử ngươi là sao chổi đó! Cô nương nhà lành nào lại đi làm nghề g.i.ế. c heo, cả người đầy sát khí, xung khắc với mọi người, khắc c.h.ế. t cha mẹ chưa đủ, còn muốn liên lụy đến cả dân làng! Ta thấy con heo nhà ta chính là bị ả ta khắc chết!"
"Một nữ nhân dựa vào cái gì mà bán thịt heo còn nhiều hơn cả ta? Nói không chừng là dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó không thể để người khác biết... A!"
Lục công tử ném mạnh hòn đá vào miệng gã kia.
Hắn sa sầm mặt mày, gằn từng tiếng:
"Ngươi nói nữa, ta sẽ g.i.ế. c ngươi."
Sát ý trong mắt hắn không hề che giấu.
Rõ ràng là người tàn tật.
Nhưng mọi người xung quanh đều bị hắn dọa cho sợ hãi, không dám ho he.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Lục công tử tức giận đến vậy, thật kỳ lạ.
Thực ra, những lời này ta đã nghe từ nhỏ rồi.
Chỉ là vì Lục công tử có học thức, có bản lĩnh, người trong làng nể mặt hắn nên mới ít nói ra mặt thôi.
Giờ chẳng hiểu sao lại để hắn nghe thấy.
Chiếc xe lăn bị lật nhào sang một bên.
Ta lặng lẽ bước tới, đỡ chiếc xe dậy.
Vị công tử lúc nãy còn hung dữ muốn đánh người, giờ thấy ta đến lại tỏ vẻ uất ức.
Hắn còn sốt sắng nói:
"Khương Triều, ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy!"
Ta gật đầu, đỡ Lục công tử ngồi lên xe lăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!