Lục Ngôn Hòa bị ta ôm vào động phòng.
Hắn khó có lúc không giống như trước kia ta nhìn thấy, cả người giống như dây cung đang căng hết cỡ.
Fanpage chính thức:
Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Giận dữ nhìn chằm chằm ta:
"Đồ tể, ngươi dám đụng vào ta thử xem!"
Trông giống như một cô nương nhà lành sắp bị thổ phỉ cưỡng bức vậy.
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi đặt hắn lên giường, ta liền không nói hai lời cởi y phục của hắn.
Hỉ phục màu đỏ tươi khiến vị tiểu công tử tuấn tú mặt mày xám xịt.
Thế nhưng đến lúc này, Lục Ngôn Hòa lại không nói một tiếng.
Hắn cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
Lại trở về bộ dạng sống dở c.h.ế. t dở như trước kia rồi.
Ta không thích, cho nên cố ý khẽ chạm vào xương quai xanh của Lục Ngôn Hòa.
Hơi thở của người trên giường bỗng nghẹn lại.
Ta vốn là muốn chọc giận Lục Ngôn Hòa, để hắn có chút tức giận.
Nhưng không ngờ bản thân trước tiên lại sờ đến nghiện.
Không hổ danh là người đến từ kinh thành, thật sự là da mịn thịt mềm.
Ta vô thức vuốt lên trên, đường nét chiếc cằm xinh đẹp lại còn ngẩng đầu lên.
Vị tiểu công tử xinh đẹp tinh xảo quay mặt đi, vành mắt đỏ hoe.
Có những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má.
Lúc trước bái đường thì làm ầm ĩ rất lớn, bây giờ khóc lại im lặng không một tiếng động.
Còn làm cho người ta thấy chột dạ.
Ta thở dài.
Nắm lấy cằm Lục Ngôn Hòa, ép hắn mở miệng ra.
"Đừng cắn nữa, cắn chảy m.á. u rồi."
Tay kia đặt lên môi hắn.
Lục Ngôn Hòa chẳng chút khách khí, nắm lấy tay ta mà cắn.
Thật ra thì cũng không đau lắm.
Còn không bằng hôm trước ta bị con heo cắn lúc thiến nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!