"Không có phân sai nhiệm vụ chứ?"
Không có.
Thật không có?
Thật không có.
Nguyễn Nhuyễn yên lặng nuốt nước miếng, vẻ mặt khó nói nên lời kinh ngạc cùng khẩn trương.
Cô gọi hệ thống lại:
"Mi tạm thời đừng biến mất, ta còn có một vấn đề muốn hỏi."
Hệ thống hừ lạnh một tiếng: Nói đi.
Nguyễn Nhuyễn lấy hết dũng khí nói:
"Ta chỉ có thể hôn gò má của anh ấy, không thể hôn môi sao?"
Hệ thống: ...
Trầm ngâm hồi lâu, mới nói một câu:
"Cô không sợ bị Lục Ly ném ra ngoài cửa sao?"
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, ngẫm nghĩ chốc lát, mới thấp thỏm nói:
"Nói thật, thật ra thì ta có chút lo lắng, nhưng ta lại cảm thấy Lục Ly sẽ không biết."
Cô suy nghĩ, đem móng vuốt đặt trên cổ tay của Lục Ly, tìm một tư thế thích hợp nằm xuống, mới cùng hệ thống tiếp tục nói chuyện.
"Bởi vì ta cảm thấy, Lục Ly đối với mèo như có một loại tình cảm đặc biệt, mi cảm thấy thế nào?"
Hừ.
"A... Mi hừ là có ý gì?"
Ý trên mặt chữ.
Nguyễn Nguyễn im lặng, ở dưới đáy lòng trợn mắt, không muốn cùng nó nhiều lời.
"Đúng rồi, mi có phải biết Lục Ly tại sao thích mèo hay không? Hay là nói, Lục Ly chẳng qua rất thích con mèo là ta này?"
Hệ thống nghẹn nghẹn, nói:
"Cô hình như càng ngày càng tự luyến."
Nguyễn Nhuyễn hắc hắc hai tiếngQuá khen quá khen.
Hệ thống:
"... Loại vấn đề này cô hẳn là nên đi hỏi Lục Ly, nhiệm vụ đã ban bố, tự xem mà làm đi."
Sau khi nói xong, hệ thống liền không nói chuyện với Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn trầm tư, mặt mèo phá lệ nghiêm túc.
Lục Ly nhìn, có chút khẩn trương, ngữ khí không khỏi gấp gáp, nhìn Trần Bân lái xe phía trước: Lái nhanh một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!