Mẹ Chu Nịnh Nịnh là bậc thầy chơi đàn lâu năm, lúc cô còn nhỏ Mạc Tú Trân đã muốn cho cô đi học đàn piano, thuở ấy Chu Nịnh Nịnh thường xem mẹ chơi đàn, nhìn mười ngón tay múa trên những phím đàn đen trắng vô cùng ưu nhã, xinh đẹp.
Từ khi cô còn rất rất nhỏ đã được bà bế trên đùi, cầm đôi tay nhỏ bé của cô gõ lên những phím đàn, phát ra từng khúc nhạc, cô bé thuở ấy có cảm giác thật kỳ diệu, vô cùng mới mẻ. Mỗi lần Mạc Tú Trân bế cô ngồi trước cây đàn, cô đều rất háo hức.
Mục đích của Mạc Tú Trân vốn là tạo ra sự hứng thú với dương cầm cho cô, nhưng sau khi Chu Nịnh Nịnh đi học mẫu giáo lại bắt đầu thích bôi bôi vẽ vẽ, đến năm cuối tiểu học đã chuyển thành đam mê…
Cuối cùng việc học vẽ và học đàn đi theo chiều hướng khác nhau, Chu Nịnh Nịnh muốn học vẽ tranh, Mạc Tú Trân lại muốn cô học đàn, người chưa bao giờ cãi lời ba mẹ như Chu Nịnh Nịnh lại làm loạn lên, nằng đặc đòi học vẽ.
Đồng chí Chu đứng giữa cả hai có một sự khó khăn không hề nhẹ, không biết nên giúp con gái hay bà vợ mình… Sau này, Chu Dục Thân nói: "Mẹ nhường em ấy học vẽ đi, có thể học đàn ở mức độ "thích"."
Từ tiểu học lên trung học, Chu Nịnh Nịnh chăm chỉ gấp mấy lần bạn bè đồng trang lứa, vì cô vừa muốn học vẽ tranh, lại vừa muốn mẹ cô vui vẻ nên đã để tâm học đàn hơn, cô vẽ tranh rất đẹp, chơi piano cũng không tệ lắm, ít nhất đã vượt trên trình độ "thích".
Sau này việc học hành ở trường trung học bận rộn, lại chưa định hướng được vào trường đại học nào nên cô ngưng học đàn lại, thi thoảng rảnh rỗi mới chơi một lát, dù sao cô cũng đã học chừng ấy năm, không sợ ngượng tay.
Vì hôm nay, Chu Nịnh Nịnh đã dành ra hai tuần lễ rảnh rỗi ngồi ở nhà luyện đàn, hy vọng… Anh sẽ thích.
Chu Nịnh Nịnh ngồi trên cao, chỉ cần đưa mắt đã có thể thấy tất cả mọi người bên dưới, trong nhà ăn có rất nhiều người, trên mỗi bàn đều có một chiếc đèn thủy tinh, ánh sáng lan tỏa lãng mạn, ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt của Lục Cận Thâm, anh cũng đang nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ lịch sự, tao nhã dưới ánh đèn phảng phất nét dịu dàng, đáy mắt ánh lên tia vui vẻ… Mọi thứ khiến lòng bàn tay cô toát đầy mồ hôi, cô đang rất hồi hộp.
Đây là lần đầu tiên cô chơi đàn trước mặt nhiều người lạ như vậy, có lẽ tài năng của cô còn có hạn so với nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp ban nãy, nhưng rồi cô nhất định sẽ tiến bộ hơn.
Cô hít sâu một hơi, những ngón tay mảnh mai trắng nõn đặt nhẹ lên phím đàn, cô chợt ngẩng đầu, thấy anh đã đứng lên, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, cô khẽ cười với anh, rồi nhanh chóng cụp mắt, ngón tay gõ lên những phím đàn.
Ding dong, ding dong ding dong ding dong ding dong…
Ding dong, ding dong ding dong ding dong ding dong…
Khúc nhạc dạo linh động, nhẹ nhàng, lại thong thả, như một cô gái nhỏ vén rèm lên, nhón chân lén chạy ra đóng chặt cửa, nhẹ nhàng đưa tay gõ, lại gõ, sau đó nhón chân nhẹ nhàng múa, bước chân ngày càng nhanh và nhẹ, như một tinh linh vui vẻ trong rừng sâu…
Sau đó cửa mở ra, bỗng xuất hiện một bé trai, cô gái nhỏ múa vòng quanh bé trai, xoay vòng bên cạnh cậu, ánh mắt chăm chú…
Bài hát này tên là "Vui vẻ gõ cửa" (1), là bài hát Chu Nịnh Nịnh thích nhất, rất nhẹ nhàng, linh động, mỗi lần nghe đều có cảm xúc không giống nhau, đôi khi cô còn có chút cảm động.
(1) Link bài hát: http://. kuwo. cn/my/4350378
"Ding dong, ding dong ding dong ding dong ding dong…" Giống như ai đó dịu dàng gõ cửa, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, đợi người kia đến mở cửa.
Bài hát này khác với bài nhạc chậm rãi mà nghệ sĩ dương cầm của nhà hàng vừa dạo, nhẹ nhàng lại khiến người ta lắc lư muốn khiêu vũ, hơn nữa loại âm nhạc dành cho những bước nhảy ballet này khiến tất cả đều vui vẻ đứng cả dậy, nhà hàng Tây cao cấp như có thêm đôi nét đáng yêu.
Trong nhà hàng có không ít những vị khách đã để ý tới người chơi không còn là nghệ sĩ mặc lễ phục màu đỏ mà đã là một nữ sinh trẻ tuổi mặc áo lông, tóc ngắn dịu dàng, đáng yêu như chính khúc hát này vậy, một cô gái đáng yêu như thế lại nhìn về hướng thềm đá bên cạnh một chàng trai cao lớn, đôi chân thon dài đứng thẳng, khuôn mặt anh tuấn thâm tình nhìn cô gái đang chơi đàn.
Này, thật lãng mạn quá đi…
Quả là khiến người ta ghen tị.
Lục Cận Thâm đứng bên cạnh, khẽ ngẩng đầu khoan khoái xem cô gái nhỏ đánh đàn, khúc hát nhẹ nhàng, thân thể của cô cũng theo đó nhẹ nhàng đứng lên, tóc ngắn mềm mại theo thân thể cô lay động, nhẹ nhàng tung bay, khóe miệng cong lên mỉm cười ngọt ngào, lông mi dài che kín ánh mắt linh động của cô, ngón tay trắng nõn trau chuốt như khiêu vũ trên phím đàn nhẹ nhàng tung bay nhảy múa…
Trái tim anh cũng theo từng tiếng "ding dong" kia mà nhảy lên nhẹ nhàng, đáy lòng đã mềm mại không còn rối tinh rối mù…
Bài hát đầu chỉ có ba bốn phút, Chu Nịnh Nịnh đàn xong vẫn chưa thỏa mãn lắm, trái tim còn đang nhúc nhích.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ngồi của bọn họ, phát hiện anh đã không còn ở đó, mờ mịt quay đầu nhìn bốn phía, thế nhưng anh lại đứng ở phía dưới bên trái cô, cô nhếch môi cười, đi xuống bậc thang.
Chu Nịnh Nịnh đứng trước mặt anh, ngẩng đầu, trong mắt còn có tia sáng đang nhảy nhót, cô cười xấu hổ: "Anh thích không? Đó là quà sinh nhật em tặng cho anh…"
Lục Cận Thâm cúi đầu nhìn cô, đáy mắt không che giấu sự ôn nhu, thanh âm trầm nhẹ: "Thích."
Chu Nịnh Nịnh thẹn thùng, kéo kéo tay áo của anh, nhỏ giọng nói: "Đi được chưa? Hình như có rất nhiều người đang nhìn chúng ta…"
Thật sự có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, tại sao ư… Thích mắt quá, cô gái trẻ nhỏ nhắn xinh xắn, người đàn ông cao lớn anh tuấn, hai người chênh lệch nảy sinh cảm giác che chở, đặc biệt là vừa nghe khúc nhạc khoan khoái đáng yêu như vậy, tim cũng còn nhảy theo đây này! Thật là làm cho người khác xuân – tâm – lay – động mà…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!