Chương 37: (Vô Đề)

Mưa vẫn còn, Lục Cận Thâm trực tiếp lái xe vào tầng hầm, Chu Nịnh Nịnh nhìn anh, vô cùng tinh nghịch nói với anh: "Ba em bảo không được đến nhà nam sinh một mình."

Đáy mắt Lục Cận Thâm hiện lên một ý cười, khóe miệng kéo nhẹ, "Anh không phải nam sinh chung trường, anh là bạn trai của em."

Chu Nịnh Nịnh nghiêng đầu cười hì hì: "Hình như cũng đúng." O( ̄▽ ̄)O

Lục Cận Thâm khẽ cười một tiếng, nhàn rỗi đưa một tay ra vuốt vuốt đầu của cô, sau đó đưa xe vào garage.

Mở cửa xe, Lục Cận Thâm nhấc chiếc balo lớn của cô lên, nắm tay cô đi đến phía thang máy, Chu Nịnh Nịnh lại ngẩng đầu nhìn anh: "Tối nay em muốn sang nhà Tiểu Mông."

Lục Cận Thâm kéo cô đi vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, anh nhàn nhạt quay lại câu nói của cô: "Trong nhà vẫn còn phòng dư, không nên làm phiền người khác."

Sao, Chu Nịnh Nịnh có chút bất mãn nói: "Tiểu Mông không phải người lạ đâu! Em và cô ấy đã là bạn tốt từ lúc học cấp hai rồi, em cũng thường xuyên sang nhà cô ấy ngủ đấy."

Lục Cận Thâm nhíu mày, ngón tay thon dài nâng cằm của cô lên khiến cho ánh mắt của cô dán chặt về phía anh, con ngươi màu đen sâu thẳm nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo một chút không vui: "Chẳng lẽ anh là người lạ?"

Chu Nịnh Nịnh lúng túng, cô không phải có ý này… T^T

Đang định giải thích, anh lại cúi người xuống, đôi môi hơi lạnh đụng nhẹ vào cô, thấp giọng dụ dỗ: "Quan hệ của chúng ta chẳng phải càng thân thiết gắn bó hơn sao?" Nói xong lại đụng vào môi của cô, giống như muốn dùng hành động nói cho cô biết, quan hệ giữa anh và cô thân mật hơn so với bất kì ai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Nịnh Nịnh hồng lên, chìa tay kéo áo anh, nhỏ giọng hỏi: "Trong thang máy có camera không?"

Lục Cận Thâm: "…"

Cung phản xạ của cô có thể dài hơn một chút không? Lục Cận Thâm bất đắc dĩ đưa tay ra xoa mày. "Ting" một tiếng, thang máy đến, anh kéo cô đi ra ngoài, Chu Nịnh Nịnh vẫn còn truy đuổi vấn đề thang máy có camera hay không, Lục Cận Thâm trực tiếp lờ cô đi.

Nhà của Lục Cận Thâm ở tầng cao nhất, tầng 18 – 19 có vẻ ngoài giống nhau, Chu Nịnh nịnh vừa đi vào cửa liền không nhịn được "Oa…" một tiếng. Đột nhiên lại có cảm giác dính vào bạn trai giàu có, nội tâm đặc biệt cảm thấy kiêu ngạo và thỏa mãn.

Cô xoay người lại định sẽ nói chuyện này cho Lục Cận Thâm nghe, cười hì hì nhìn anh đang loay hoay tìm dép (1) cho cô. Lục Cận Thâm cười khẽ một tiếng, từ chối cho ý kiến về việc này, lôi một đôi dép nam cỡ lớn từ tủ đựng giày ra đặt bên cạnh chân cô. Lúc so sánh mới phát hiện chân của cô thật sự rất nhỏ, anh trầm ngâm nói: "Trong nhà không có dép cho phu nhân, em đi tạm đôi dép này của anh đi, tối nay đi siêu thị anh sẽ mua thêm cho em một đôi."

(1) Loại dép để đi trong nhà.

Chu Nịnh Nịnh không để ý nói: "Không có gì đâu, em đi dép của anh cũng được, khi em còn bé rất thích đi giày lớn, giày dép của ba và anh trai em đều đi vào chơi đùa."

Lục Cận Thâm bất đắc dĩ cười cười, nhìn cô cởi đôi tất ẩm ướt ra, bàn chân trắng nõn xinh xắn xỏ vào đôi dép lớn của anh, đầu ngón chân tròn trĩnh đáng yêu lộ ra phía trước, anh rất nghi ngờ làm sao cô có thể đi được đôi dép lớn như vậy.

Chu Nịnh Nịnh cũng cúi đầu nhìn nhìn, chân cô size 36, đôi dép của anh thật sự rất lớn… Nhấc đầu ngón chân lên huơ huơ vài cái, sau đó cười hì hì nói với anh: "Ha ha, dép của anh vẫn lớn hơn của bọn họ một chút." Nói xong liền đi đôi dép lớn "lẹp bẹp" xuống nền nhà đi vào phòng của anh. Phòng có tông màu chủ đạo là trắng và đen, bố trí đơn giản nhưng lại rất hiện đại hào phóng, xem qua căn phòng đã có thể biết rõ chủ nhân là người có gu thẩm mỹ rất thanh lịch.

Lục Cận Thâm thấy cô đi cũng rất ổn, nhưng đôi dép lớn cô đi dưới chân có chút ngộ nghĩnh, anh nhịn không được nên bật cười.

Chu Nịnh Nịnh vẫn hồn nhiên không phát hiện ra, tiếp tục "lẹp bẹp" xuống nền nhà anh đi dạo, khống chế đôi dép lớn có vẻ rất thành thạo, Lục Cận Thâm đã hoàn toàn tin tưởng, chắc chắn khi còn bé cô đã thường xuyên đi trộm giày của người lớn.

Anh kéo cô xuống ghế sofa, duỗi tay nhốt thân hình nhỏ nhắn của cô lại, hỏi cô khi bé có từng đi trộm giày cao gót của mẹ không.

Chu Nịnh Nịnh cười hì hì: "Có, khi còn bé em ở nhà thường xuyên đi trộm giày cao gót của mẹ, có một lần còn bị trẹo chân, sau đó mẹ em đã tịch thu tất cả giày cao gót."

Như vậy xem ra, khi còn bé cô đúng là rất nghịch ngợm. Lục Cận Thâm thân mật đưa tay vuốt vuốt chóp mũi của cô, nhắc nhở: "Bây giờ phải đi tắm bằng nước nóng trước đã, thay quần áo mới, tránh để cơ thể bị nhiễm lạnh."

Nhắc đến tắm rửa… Chu Nịnh Nịnh không thể kiềm nén sắc mặt mà đỏ lên, lẽ ra trên người cô không bị dính nước, là do lúc nãy ở trên xe anh kéo cô ngồi lên đùi mình, cả người anh đều ướt sũng nên cô cũng bị lây…

Có thể thấy được trước đó hai người có quá nhiều hành vi thân mật rồi…

"Vậy anh không tắm sao?" Nửa người anh đều ướt đẫm, anh mới là người cần phải tắm rửa thay đồ.

"Cùng tắm đi." Lục Cận Thâm kéo cô đứng dậy, trong phòng khách cũng có một phòng tắm.

(`д′) Cùng tắm… Nam thần, anh đang nói đùa sao….

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Nịnh Nịnh đỏ bừng, nhỏ giọng cứng nhắc mà cự tuyệt: "Hay, hay là anh tắm rửa trước đi, cùng tắm không ổn lắm…" (/▽╲)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!