Chương 14: Bài ca anh hùng

Buổi tối, cuối cùng Chu Nịnh Nịnh cũng đăng chương truyện mới trên blog, nếu đã trả xong phí sửa chữa, sự việc đâm xe kia cũng chỉ là một dấu chấm nhỏ trên trang giấy, vậy thì cũng nên kết thúc mẩu truyện tranh đó thôi.

Nhưng mà, Chu Nịnh Nịnh mơ hồ cảm nhận được có một số việc chưa thể kết thúc… Bởi vì thứ sáu này cô còn phải cùng Lục Cận Thâm ăn cơm với Tô Gia Trạch, tối nay khi Lục Cận Thâm đưa cô đến cổng khu nhà nhỏ, trước khi xuống xe anh đã nói với cô: "Thứ sáu tôi đến đón em."

Đón cái gì chứ… Cô không nghĩ là mình sẽ đi, cô cứ theo chân bọn họ như vậy thật không ổn chút nào…

Nhưng lúc đó chẳng hiểu sao cô lại không thể từ chối…

Sau khi tắm rửa xong, Chu Nịnh Nịnh nằm ngay ngắn trên giường chuẩn bị ngủ, đột nhiên lại nghĩ đến ánh mắt ôn nhu nồng nhiệt của Lục Cận Thâm, cô vội vàng lấy tay che mắt mình, cảm giác cứ như sắp bị anh làm lóa…

Hai ngày thứ tư, thứ năm, Chu Nịnh Nịnh cũng không gặp lại Lục Cận Thâm, hai ngày nay sau khi tan học đều là ba của Lục Hi Dịch đến đón, bởi vì Lục Cận Thâm liên tục phải tăng ca, đó là Lục Hi Dịch nói cho cô biết, cậu ấy nói: "Mấy hôm nay công việc của chú út rất nhiều, thường xuyên phải tăng ca nên chỉ có ba đến đón em thôi."

Chu Nịnh Nịnh cảm thấy có điểm không đúng, Lục Cận Thâm không đến đón Lục Hi Dịch cũng bình thường thôi! Bởi vì các bạn khác đều là cha mẹ hoặc ông bà đến đón mà.

Hơn nữa Lục Hi Dịch, cậu không cần phải báo cáo cho tôi biết công việc của chú cậu… Tôi hoàn toàn không có chút tò mò…

Thứ sáu, hôm nay Chu Nịnh Nịnh không cần đến trung tâm dạy học, buổi sáng dẫn Lucky ra ngoài đi dạo một vòng, về nhà cùng ông Chu xem TV.

Giữa trưa, bạn cùng phòng Trịnh Thiến Thiến gọi điện thoại tới, nói: "Nịnh Nịnh, hôm nay tớ quay về trường học, một người một phòng rất đáng thương, cậu đến ở cùng tớ có được không?"

Trịnh Thiến Thiến là người đến từ nơi khác, bây giờ còn mười ngày mới đến hôm khai giảng, Chu Nịnh Nịnh nghi hoặc hỏi: "Cậu về sớm như vậy làm gì, đến nhà tớ ở đi!"

Trịnh Thiến Thiến do dự nói: "Ngày mai tớ muốn đi du lịch… Xuất phát ở trường sẽ dễ hơn, hơn nữa tớ còn muốn chuẩn bị đồ đạc này nọ."

Chu Nịnh Nịnh cảm thán: "Đi du lịch sao… Tớ cũng muốn đi! Nhưng mà tớ không đi được, cậu đi với ai?"

"Khụ, đi cùng với một đồng hương."

"Hả? Sao tớ nghe thấy có chút gian dối ở đây vậy, Thiến Thiến, không phải cậu đi cùng bạn trai chứ? Thành thật khai báo!"

"Khụ, đúng vậy…"

"Oa! Đúng rồi sao! Vừa nghỉ hè thôi mà! Mau kể cho tớ nghe một chút đi…"

"Khụ, tối nay chúng ta mua đồ ăn khuya về ký túc xá đi, vừa ăn vừa nói chuyện…"

Từ sáng sớm đến giờ Chu Nịnh Nịnh vẫn còn nhớ đến bữa ăn tối hôm nay, liền nói với Trịnh Thiến Thiến: "Tối nay tớ có việc, có thể sẽ đến trễ lắm."

Trịnh Thiến Thiến còn rất vui vẻ nói: "Không sao không sao, cậu đến trễ càng tốt, tớ có thể cùng anh ấy ăn cơm và xem phim, đến tối thì trở về đón cậu."

Chu Nịnh Nịnh tức giận: "Trọng sắc khinh bạn!"

Trịnh Thiến Thiến không chút ngượng ngùng, ngược lại còn cười rất đắc ý: "Cảm giác có bạn trai chính là như vậy, thế nào?"

Được rồi, Chu Nịnh Nịnh không còn gì để nói, bởi vì cô không có bạn trai, không thể hiểu cảm giác đó.

Lúc ba giờ chiều, một dãy số lạ gọi đến cho Chu Nịnh Nịnh, cô đoán là Lục Cận Thâm, ấn điện thoại trả lời: "A lô?"

"Tôi là Lục Cận Thâm, năm giờ ba mươi tôi đến đón em."

Thật sự là anh… Âm thanh của người đàn ông này vừa khàn vừa trầm thấp, nghe có phần giống như bị cảm, vì thế Chu Nịnh Nịnh không thể không biết "quan tâm" anh, cô nói: "Anh nói địa chỉ cho tôi biết, tôi tự mình đi đến cũng được."

Lục Cận Thâm khăng khăng: "Không cần, tôi sẽ đón em."

Này… Chu Nịnh Nịnh thỏa hiệp: "Vậy được rồi."

……….

Năm giờ mười phút Chu Nịnh Nịnh đi ra cửa, từ nhà đi đến cổng khu cũng mất khoảng mười phút, cô đi sớm thêm mười phút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!