Chương 35: (Vô Đề)

Lục Cận Thâm vừa rời khỏi phòng ăn, Lâm Tiểu Nhiên liền lớn giọng nói: "Quá ngược rồi Nịnh Nịnh! Nam thần nhà cậu đúng là người tốt… Ngược tớ chết mất! Muốn đổi bạn trai với cậu quá nha!"

Trịnh Thiến Thiến đánh cô một cái cho tỉnh rồi nói: "Cậu với anh chàng trúc mã của cậu đến với nhau mấy năm rồi, đổi cái gì mà đổi, ba mẹ cậu đồng ý sao? Ba mẹ anh ấy đồng ý sao?"

Lâm Tiểu Nhiên chu môi nói lại: "Tớ chỉ thuận miệng nói thôi, chẳng phải chúng ta đều ghen tỵ với bạn trai của người khác sao?"

Tằng Tiểu Mông nhìn sắc mặt khó coi của Mạnh Nghiên, tiếp một câu: "Đúng vậy, chúng ta đều ghen tỵ với bạn trai của người khác."

Chu Nịnh Nịnh bật cười một cách hào hứng, hôm nay mọi người đều cảm thấy thật vui vẻ, đương nhiên là ngoại trừ Mạnh Nghiên.

Cô nghe Lâm Tiểu Nhiên và Trịnh Thiến Thiến cãi nhau, thỉnh thoảng cũng góp thêm vài câu. Mạnh Nghiên nghe được câu nói ám chỉ của Tằng Tiểu Mông, sắc mặt càng khó coi hơn, nhìn vẻ mặt đắc ý của Chu Nịnh Nịnh lại càng cảm thấy không vừa mắt, thế là cô lại chế nhạo: "Chẳng qua cũng chỉ là yêu đương thôi, đâu phải kết hôn. Ai biết cuối cùng anh ta có chịu cưới Chu Nịnh Nịnh hay không, huống chi kết hôn rồi còn có thể ly hôn, việc chia tay trong tình yêu là quá bình thường."

Đúng là bỉ ổi! Trước đây tại sao không phát hiện ra Mạnh Nghiện lại độc mồm độc miệng đến thế? Thậm chí còn nguyền rủa cô sẽ chia tay! Nguyền rủa cô sẽ ly hôn! Chu Nịnh Nịnh thở mạnh nhìn cô ta, lớn giọng nói: "Cô nói ai chia tay?! Làm sao cô biết tôi sẽ không kết hôn với bạn trai tôi? Tôi, sau này nhất định sẽ gả vào nhà anh ấy!"

Câu cuối cùng gần như là Chu Nịnh Nịnh hét lên, Lục Cận Thâm đứng sau cửa phòng ăn nghe được bạn gái bảo muốn gả cho mình, không kiềm được nụ cười nhẹ. "Cạch" một tiếng, cửa được đẩy ra, ánh mắt đen sâu thẳm ẩn chứa sự vui vẻ tột cùng nhìn về phía Chu Nịnh Nịnh, giọng nói cũng không giấu được sự vui vẻ trong đó: "Chẳng lẽ em còn muốn gả cho ai khác?"

A a a! Tại sao lại trùng hợp đến thế… Mặt Chu Nịnh Nịnh đỏ bừng, thật là quá mất mặt, ai lại đi nói chuyện lập gia đình trước mặt bạn trai chứ… (/▽╲)

Hu hu hu, thật là quá mất mặt! Chu Nịnh Nịnh tiếp tục cúi đầu xấu hổ.

Mạnh Nghiên vốn định bảo Chu Nịnh Nịnh "Không biết xấu hổ", lời vừa định nói ra thì sau lưng đã vang lên tiếng mở cửa, phải khó chịu nhịn lại. Câu nói vừa rồi của Lục Cận Thâm càng khiến cô nuốt ngược những lời ấy vào trong.

Lục Cận Thâm cầm hoá đơn đi đến trước mặt Chu Nịnh Nịnh, xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Sao không nói nữa? Không phải lúc nãy nói rất lớn à?"

Vừa nãy… Là do bị Mạnh Nghiên khích tướng mà!

Chu Nịnh Nịnh nhớ đến lời Mạnh Nghiên bảo kết hôn xong rồi sẽ ly hôn liền ngẩng đầu nhìn anh, gò má hơi hồng lên, ánh đèn hắt vào khiến hai má cô sáng trong trẻo như ngọc bích. Đôi mắt to tròn đáng yêu trông như có nước, đồng tử đen nhánh, ánh mắt trong suốt, cô thủ thỉ hỏi: "Vậy chúng ta kết hôn rồi có ly hôn không?"

Lục Cận Thâm liền đen mặt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, giọng nói tựa như mang theo một cơn gió lạnh: "Em cảm thấy có thể sao?"

Chu Nịnh Nịnh vội vàng lắc đầu! Sau đó nhếch môi cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Phải, phải ân ái như thế, thuận tiện tát một cái vào mặt Mạnh Nghiên luôn.

Trịnh Thiến Thiến âm thầm đập tay khoái chí với Tằng Tiểu Mông ở dưới mặt bàn.

Chu Nịnh Nịnh cầm lấy hoá đơn từ tay anh, thuận mắt nhìn giá tiền, mẹ kiếp! Sao lại đắt như vậy! Bọn họ ăn nhiều đồ như thế sao? (`д′)

Mặc dù bạn trai là một người giàu có, nhưng vẫn cảm thấy nhức nhối, sau này cô còn muốn gả cho anh, phải sống thế nào mới đủ ăn đủ mặc đây? Cô cẩn thận dùng móng tay cào, có thể trúng được 10 đồng cũng tốt rồi, cô đã từng cào nhiều lần rồi mà vẫn chẳng trúng được gì đây!

A, thấy một con số "0" chứ không phải chữ "cảm ơn"! Thật kích động! Tiếp tục cào, lại thêm một con số "0", Chu Nịnh Nịnh kích động đến mức tay run lên, có phải trúng lớn rồi không? Cảm giác như đang được báo tin mừng vậy!

100 đồng! Không phải trúng lớn, nhưng Chu Nịnh Nịnh vẫn rất hào hứng, lần đầu cô được trúng nhiều như vậy, cô đưa hoá đơn cho mọi người xem, ngoài ra còn chụp hình lại, giữ kỉ niệm lần đầu trúng thưởng!

Cô giơ tờ giấy trong tay, kiêu ngạo nói với Lục Cận Thâm: "Vận khí của em thật tốt nha!"

Lục Cận Thâm cũng cười, xoa đầu cô, ẩn ý đáp: "Ừ, vận khí của anh tốt hơn."

Hì hì, Chu Nịnh Nịnh không ngẫm nghĩ về lời nói của anh, vui vẻ chạy đi đổi tiền.

_______________

Rời khỏi "Thiên Hương Các", Tằng Tiểu Mông định đề nghị đi karaoke, nhưng nhìn Mạnh Nghiên liền suy nghĩ lại, không muốn làm cả nhóm mất hứng. Lâm Tiểu Nhiên về nhà, Trịnh Thiến Thiến đi dạo cùng Tằng Tiểu Mông, Mạnh Nghiên sau đó cũng đi về.
Chu Nịnh Nịnh đưa 100 đồng cho Lục Cận Thâm, cười hì hì: "Nộp cho anh."

Lục Cận Thâm đưa tay cầm túi giúp cô, gấp bàn tay đang cầm tờ 100 đồng của cô lại, khí phách nói: "Em cất đi."

Đây là bao nuôi cô á? Cô vòng qua trước mặt anh, đỏ mặt hỏi: "Anh đang bao nuôi em sao?"

Bao nuôi? Tròng mắt Lục Cận Thâm mở to nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm thoáng qua nét cười, sau đó nhét cái bóp da của mình vào tay cô, nói đùa: "Nếu là bao nuôi, vậy đêm nay về nhà anh đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!