Trong một góc nhỏ yên tĩnh trong rừng cây, có hai người vừa mới xác lập quan hệ tình yêu nam nữ. Người con gái ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của bạn trai. Sau giờ Ngọ,(1), ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, gió thổi lá cây vang lên xào xạc, có người mơ màng buồn ngủ, có người đang muốn làm chuyện xấu.
(1) Giờ Ngọ: Khoảng từ 11h đến 13h.
Chu Nịnh Nịnh dụi dụi vào ngực bạn trai, mùi hương sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái của anh ngửi vào rất thoải mái, khiến cô không cưỡng lại được việc muốn ở gần anh, đôi tay vòng quanh vòng eo cường tráng, tìm được vị trí thích hợp để lim dim ngủ.
Có bạn trai, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành rồi! Tâm trạng nhẹ nhàng như đang bay, thật vui vẻ.
Nhưng người lại cảm thấy thiếu sức sống, hôm qua vì suy nghĩ lung tung nên ngủ rất trễ, hôm nay lại phải dậy sớm để đến bệnh viện, bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi…
Lục Cận Thâm nhìn cô gái hệt như mèo con trong ngực mình, vừa ngoan ngoãn lại lười biếng, mùi thơm nhàn nhạt trên người thiếu nữ lượn quanh chóp mũi khiến lòng anh cảm thấy ngứa ngấy, cả người anh đã bị cô làm xao động mất rồi.
Thế nhưng bạn gái anh lại không nhận ra, hơi thở ấm áp cứ liên tục phả vào cổ anh. Yên lặng một lúc, ngón tay thon dài của Lục Cận Thâm vòng qua sau cổ cô, vén những sợi tóc mềm mại làm lộ cái cổ trắng ngần, anh chậm rãi hưởng thụ cảm giác ấm áp khi chạm vào nơi đó…
Đang định cúi đầu xuống hôn thì người ở trong ngực đang mơ màng buồn ngủ chợt nói: "Không được động!" Sau đó lấy tay đẩy bàn tay của Lục Cận Thâm đang ở trên gáy mình ra.
Lục Cận Thâm: "…"
Lục Cận Thâm nhăn mày, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ bất đắc dĩ, có bạn gái lại không được động vào… Cảm giác không biết nói sao. Anh xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Về nhà nghỉ ngủ đi."
Chu Nịnh Nịnh híp mắt, hàm hồ đáp: "Ôm như vậy cũng được…"
Như vậy mà vẫn ngủ thoải mái được sao? Lục Cận Thâm đưa tay luồn qua chân Chu Nịnh Nịnh để bế cô lên, rất nhẹ, vóc dáng lại bé, không cần phải tốn sức. Trời đất đột ngột xoay vòng khiến Chu Nịnh Nịnh lập tức tỉnh táo hẳn, hơi mở mắt ra, tốc độ đỏ mặt còn nhanh hơn cả tốc độ lấy lại sự tỉnh táo của cô, sao lại ôm kiểu công chúa giữa ban ngày ban mặt thế này… (/▽╲)
Chu Nịnh Nịnh xấu hổ nắm lấy vạt áo sơ mi của anh, bối rối nói: "Để em xuống…"
Lục Cận Thâm nhíu mày: "Em chắc không? Mới vừa nói có người ôm cũng được mà."
Chu Nịnh Nịnh: "…" Cô đâu có nói ôm như thế này! Hơi ngọ nguậy phản kháng, chỉ là muốn thể hiện thái độ một chút thôi.
_______________
Phòng nghỉ rất lớn và sang trọng, bên ngoài tay trái là phòng khách rộng rãi, tay phải là phòng ngủ đang mở rộng, có giường… Cực kì lớn…
Thật… Thật là lớn…
Chu Nịnh Nịnh đứng trước cửa phòng ngủ, mắt lấp lánh nhìn cái giường lớn kia, tim đập "thình thịch" không ngừng, mặt đã sớm đỏ ửng, anh muốn làm gì đây… (`д′)
Hôm nay mới hẹn hò ngày đầu tiên… Thuê cả một căn phòng thế này cũng được à? Chu Nịnh Nịnh thấp thỏm lo lắng, anh bảo cô vào ngủ đi, nhưng cô lại không dám, lỡ như anh cũng muốn ngủ với cô, cô lại không thể kháng cự được vẻ đẹp trai mà bị dụ dỗ thì phải làm sao!
Chu Nịnh Nịnh xoay người đi đến ghế sofa, nhăn mặt nói: "Em không buồn ngủ nữa…"
Lục Cận Thâm kéo cô ngồi xuống, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: "Sao? Sợ anh có ý xấu à?"
"Đúng vậy!" Chu Nịnh Nịnh thành thật thừa nhận.
Lục Cận Thâm xoa đầu cô, cười nhẹ nói: "Yên tâm ngủ đi, tạm thời không có chuyện đó đâu."
Tạm thời… Cơn buồn ngủ của Chu Nịnh Nịnh đã vơi đi hơn nửa, cô đỏ mặt nói: "Em thật sự chưa muốn ngủ."
Không ngủ thì không ngủ. Anh nói cho cô biết: "Tầng ba có trung tâm chăm sóc sắc đẹp, vừa có phòng tắm hơi vừa có dịch vụ mát
-xa."
Chu Nịnh Nịnh như được thưởng lớn, vội gật đầu nói: "Được được."
Lục Cận Thâm: "Anh dẫn em đi."
Đi thang máy đến lầu ba, có một người đàn ông thân hình cao lớn đi đến từ bên phải đến chào: "Tổng giám đốc Lục."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!