Chương 28: (Vô Đề)

Trên thềm đá ven bờ sông có hai bóng người đang ngồi. Người đàn ông có sống lưng thật cao, thân hình thon dài, cô gái ôm chân mình lại thành con tôm, ngồi cạnh người đàn ông kia trông nhỏ bé vô cùng.

Chu Nịnh Nịnh lén lút liếc nhìn dáng vẻ rảnh rỗi lười biếng của người nào đó, ngồi trên thềm đá thôi cũng bày ra tư thế đẹp mắt đến vậy. Vốn đã hẹn nhau gặp mặt ngày mai, thế mà bây giờ lại ngồi cạnh nhau ngắm cảnh hóng gió ban đêm, cảm giác… Thật kì lạ.

Lục Cận Thâm ỷ vào ưu thế chiều cao, nhìn con tôm nhỏ bên cạnh, mọi động tác nhỏ của cô đều bị anh nhìn thấy hết. Bình thường gọi điện thoại không phải nói rất nhiều sao? Sao bây giờ lại yên lặng quá vậy?

Tầm mắt dời đến con chó, so với con thỏ kia, con chó này không giống như vật nuôi mà một cô gái sẽ thích, anh hỏi: "Nhà em có nuôi chó sao?"

Chu Nịnh Nịnh ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn anh, đáp: "Là chó nhà hàng xóm. Hôm qua tôi đã kể với anh về chuyện của chú Vương, chú đang nằm viện, Vượng Tài tạm thời ở nhà tôi."

"Vượng Tài?" Anh lặp lại lần nữa. Vượng Tài nghe thấy có người gọi nó, cái đuôi đang rũ xuống đột nhiên vui sướng vẫy vẫy.

"Ừ, anh biết tại sao nó tên là Vượng Tài không?" Chu Nịnh Nịnh vuốt ve Vượng Tài.

Lục Cận Thâm nhìn cô, hỏi: "Tại sao?"

"Con gái chú Vương đã đi nước ngoài từ thời đại học đến bây giờ. Khi cô ấy vừa tốt nghiệp, công việc không được thuận lợi cho lắm. Chú Vương mua con chó này về, gọi nó là Vượng Tài, hi vọng công việc của con chú sẽ ngày càng thuận lợi hơn, bây giờ cô ấy đã là một người phụ nữ thành đạt rồi." Giọng Chu Nịnh vang lên nhẹ nhàng, "Có cảm động không?"

Không hẳn là cảm động, chẳng qua giọng cô mềm nhũn khiến người ta nghe vào cũng cảm thấy đáy lòng mềm mại, đại khái có thể hiểu là tấm lòng của một người cha đối với con gái mình. Lục Cận Thâm thành thật đáp: "Một chút."

Được rồi, một chút thì một chút. Chu Nịnh Nịnh vừa mới nói chuyện với chị Thiến xong, hai người lại là hàng xóm nhiều năm, cô có thể cảm động nhưng người khác thì không hẳn.

Điện thoại lại vang lên, Chu Nịnh Nịnh mở ra nhìn, là tin báo chuyển khoản từ chị Thiến, nội dung là: "Nịnh Nịnh, phiền em đi thăm bố của chị, mua chút đồ bổ cho ông ấy."

Mấy năm nay chuyện này diễn ra cũng không ít, tiền mua đồ ăn cũng không có gì nhiều, nhưng lần nào chị cũng gửi số tiền rất lớn, cô từ chối không được, cuối cùng đành phải đưa hết tiền cho chú Vương.

"Mỗi tuần anh có về thăm cha mẹ không?" Chu Nịnh Nịnh nhớ đến khu biệt thự lúc nãy, cha mẹ của anh sống ở đây.

"Không thường xuyên. Mấy năm trước mỗi tuần về thăm một hai lần, hai ba năm nay… Một tháng về hai lần, không tính ngày nghỉ." Lục Cận Thâm nhìn cô nói.

Quả nhiên, Chu Nịnh Nịnh tò mò ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Tại sao hai năm nay lại không về nhiều? Công việc quá bận rộn à?"

"Bận rộn công việc chỉ là một phần." Lục Cận Thâm liếc nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, nhẹ nhàng nói tiếp: "Bởi vì tôi chưa có bạn gái, cha mẹ sẽ thúc giục."

Bị thúc giục nhiều lần, không biết làm gì thì chỉ có thể trốn đi.

Vậy anh bày tỏ đi, bày tỏ sẽ có bạn gái ngay. Chu Nịnh Nịnh nghiêng đầu cười đắc ý. 
Lục Cận Thâm cũng cười cười, không nói gì.

Ớ? Thời điểm này không phải là cơ hội tốt để bày tỏ sao? Chu Nịnh Nịnh nghi ngờ quay đầu lại, phát hiện đối phương không hề có ý định tỏ tình! Tại sao chứ?!!  ̄へ ̄

"Anh nên về nhà thăm cha mẹ, không nên lấy cớ là bận rộn công việc chứ." Chu Nịnh Nịnh nói với vẻ mặt nghiêm túc, về nhà nhiều sẽ bị thúc giục, thúc đến mức anh phải tỏ tình ngay!

"Ừ, em nói rất đúng." Lục Cận Thâm gật đầu đáp, nhìn cô cười rất khiêm tốn.

Chu Nịnh Nịnh ngẩn người, ngước đầu nhìn anh. Đèn đường lặng lẽ chiếu sáng trên đầu hai người, khi khuôn mặt anh được ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên, nét mặt khiến cô có cảm giác giống như anh đang thử mình.

Đáy lòng chợt mềm nhũn, cô quay mặt lại, nhìn ánh sáng hắt lên mặt sông, nhẹ giọng nói: "Trước kia khi vừa vào trung học, tôi thật sự rất muốn đi du học. Ba tôi hỏi sau này đi du học có bạn trai, kết hôn và sống luôn ở đó, có phải sẽ ít gặp ông hay không…"

Cô ôm đầu gối nhìn về phía mặt sông, giọng nói rất nhẹ nhàng, giọng nói lại hơi đứt quãng. Lục Cận Thâm lẳng lặng nhìn gò má trắng nõn xinh đẹp mang theo nét ngây thơ của cô, gió đêm thổi lên từng lọn tóc mềm mại, rất đáng yêu.

Cô nói: "Chúng ta là những đứa trẻ ngày càng khôn lớn, biết cách suy nghĩ trưởng thành hơn. Đó cũng là lúc cha mẹ ngày càng già đi, tính tình của họ sẽ càng giống những đứa trẻ. Nhưng chúng ta không thể đối xử với họ như những đứa trẻ vô tư lự, bởi vì họ sẽ không chạy theo ta để đòi kẹo, cũng không ỷ lại tất cả vào chúng ta, chuyện nào có thể chịu được thì sẽ tự mình gánh chịu, dần dần sẽ thành tốt khoe xấu che, có chuyện gì cũng giấu trong lòng…"

Chu Nịnh Nịnh là một người nhạy cảm, chuyện tối hôm qua đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với cô. Lúc ông Chu leo ban công bị trượt chân suýt ngã đã khiến cô sợ đến đứng tim. Nhìn thấy chú Vương bị bất tỉnh trong nhà, cộng thêm cuộc gọi vừa nãy của chị Thiến, càng khiến cô cảm nhận được nhiều đạo lý.

Cô giống như đang tự nói với chính mình, Lục Cận Thâm lại không đáp lời nào, khi dừng lại cô mới tự phát giác: Hình như vừa rồi mình đã nói nhảm…

Chu Nịnh Nịnh ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy hình như mình có hơi nhiều chuyện…

Ánh mắt Lục Cận Thâm hiện lên vẻ dịu dàng, khoé miệng mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!