Hồi hộp suốt mấy ngày, cuối cùng cũng đến thứ sáu. Chu Nịnh Nịnh hơi giận Lục Cận Thâm, trước khi đi công tác lại ném cho cô một câu như thế, chẳng khác nào gieo vào lòng cô một hạt giống của sự mong ngóng và chờ đợi. Mỗi lần cô nghĩ đến anh, mầm non kia như được bón phân tưới nước, dần dần mọc rễ nảy mầm, tạo thành một cây con e thẹn yếu ớt.
Cảm giác mong đợi này không những mang theo hương vị ngọt ngào mà còn có cả một chút mờ mịt không ai đoán được. Mấy hôm nay hai người đều ít liên lạc với nhau. Anh có vẻ rất bận nên Chu Nịnh Nịnh đành phải ngượng ngùng chủ động trước, mỗi lần như thế đều phải đợi anh gọi lại hoặc trả lời tin nhắn của cô.
Dù sao cũng là anh đang theo đuổi cô mà? Sao lại cảm thấy hơi căng thẳng…
Chu Nịnh Nịnh cảm thấy mình giống như động vật phân bào, hoặc bản thân mắc phải hội chứng trước khi yêu gì đó. Một bên chắc chắn rằng khi về Lục Cận Thâm sẽ nói đúng những gì mình mong đợi, một bên lại thấp thỏm sợ anh sẽ đột ngột đổi ý…
Thế nên mỗi khi nghe thấy giọng nói trầm ấm của Lục Cận Thâm bên điện thoại, cô suýt nữa đã không kìm được mà gào lên: "Có gì thì nói luôn bây giờ đi, đừng đợi đến khi anh về!"
Chiều thứ sáu không có lớp, Trịnh Thiến Thiến lại chạy đến đại học Q đi chơi cùng bạn trai. Sau khi ăn trưa xong, Chu Nịnh Nịnh một mình ôm dụng cụ vẽ ra khỏi kí túc xá, cô muốn đến phòng tranh, tối sẽ về nhà.
Trên đường đi nhận được tin nhắn của anh, hỏi cô đã ăn cơm chưa. Cô vừa cười vừa trả lời lại: "Ăn rồi, bây giờ đang đi vẽ, tối nay sẽ về nhà."
Lục Cận Thâm nói: "Chín giờ tối mai tôi mới lên máy bay, buổi trưa hôm sau tôi đến đón em nhé?"
Buổi tối biến thành buổi trưa? Hì hì, chắc chắn là anh cũng đang nóng lòng giống cô rồi, Chu Nịnh Nịnh vui vẻ nghĩ trong lòng, không phải có mỗi mình cô mong chờ thì càng tốt, cô nhanh chóng đáp lại: "Okay (*^__^*)"
Đi đến phòng tranh, lớp vẽ không có một bóng người, cô đặt đồ xuống góc sau cửa rồi đi vệ sinh.
Vừa mở cửa đi ra, bên ngoài liền vang lên tiếng nói chuyện phiếm của con gái, cô biết đó là bạn học cùng lớp với cô, một trong số họ có cả cô bạn Mạnh Nghiên.
"Việc cậu nói hai ngày trước là thật sao? Tớ vẫn cảm thấy thật khó tin, Chu Nịnh Nịnh bình thường rất thuần khiết, ngây thơ lại dễ gần, sao lại… Tìm được sugar daddy (1)?"
(1) Sugar daddy: Ám chỉ những người đàn ông đáng tuổi cha chú nhưng lại bao dưỡng cho các cô nữ sinh, nhằm mục đích "quan hệ" với họ.
"Đúng là không giống, nhưng cũng không phải bất khả thi. Chẳng phải cô ta luôn chơi với những người bên lớp vũ đạo sao? Nói không chừng là thật đó!"
"Chính mắt tớ thấy được thì còn có thể là giả sao? Càng tỏ ra thuần khiết thì càng chứng tỏ trình độ lừa gạt cao siêu, tớ ở cùng phòng với cô ta ba năm, còn gì mà tớ chẳng biết? Tớ còn nghe cô ta thì thầm với Trịnh Thiến Thiến về chủ nợ gì đó." Giọng nói này là của Mạnh Nghiên, ý tứ châm chọc rất rõ ràng, "Nếu không phải vậy, tại sao không dám thừa nhận chuyện yêu đương?
Trừ phi đó là bạn trai giả thôi."
Chu Nịnh Nịnh đứng trong phòng vệ sinh, tay cầm nắm cửa không hề nhúc nhích, những người ngoài kia nói chuyện càng lúc càng khó nghe khiến khuôn mặt cô dần trở nên trắng bệch.
"Gần đây tớ còn bắt gặp cô ta trốn trong phòng gọi điện thoại, gửi tin nhắn xong còn cười hề hề, nghĩ đến đó thôi cũng cảm thấy ghê tởm." Mạnh Nghiên tỏ vẻ khinh bỉ nói. Nghe một hồi, Chu Nịnh Nịnh không thể nhịn nổi nữa, "cạch" một tiếng, cô đẩy cửa phòng ra.
Người bên ngoài nghe được tiếng vang vội quay đầu lại, nét mặt bọn họ đột ngột chuyển sang màu trắng nhợt, ngây người nhìn Chu Nịnh Nịnh đứng đằng sau cánh cửa phòng, không biết nên nói gì.
Trước cửa phòng vệ sinh có một nấc thang nhỏ, Chu Nịnh Nịnh đứng cao hơn bọn họ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Mạnh Nghiên bằng ánh mắt trong suốt như nước nhưng cũng không kém phần lạnh lùng.
Cô không hiểu vì sao Mạnh Nghiên lại muốn tung những tin đồn khó nghe như thế, thích nhiều chuyện thì cứ nhiều chuyện, nhưng lại dùng câu từ công kích như vậy thì nhân phẩm chắc chắn là có vấn đề rồi.
Chu Nịnh Nịnh nhớ lại xem rốt cuộc mình đã gây thù oán gì với Mạnh Nghiên khiến cô ta phải ăn nói khó nghe đến thế. Cô nhớ lại thời điểm mình từ chối một người Hội trưởng theo đuổi cô, sau vụ đó dường như thái độ của Mạnh Nghiên đối với cô trở nên lãnh đạm vô cùng.
Sau khi nghe Lâm Tiểu Nhiên kể lại, bảo rằng Mạnh Nghiên theo đuổi đàn anh khoá trên đó nhưng lại bị từ chối, sau đó người ta lại quay sang bày tỏ với Chu Nịnh Nịnh. Việc này khiến cho Mạnh Nghiên cảm thấy khó chịu, thế nên mới đổ hết tội lên đầu cô.
Nhưng chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi, chân tướng sự việc thế nào các cô cũng không biết rõ, Chu Nịnh Nịnh cũng không để trong lòng, vì Mạnh Nghiên sau đó đã có bạn trai mới.
Huống chi mỗi người mỗi tính, một người không thể chiều chuộng nhiều người cùng một lúc, nếu không tại sao lại phải chia ra thành bạn thân và bạn cùng lớp?
Đối với Chu Nịnh Nịnh mà nói, Trịnh Thiến Thiến và Tằng Tiểu Mông là hai người bạn rất tốt của cô, có thể chia sẻ mọi bí mật với nhau. Lâm Tiểu Nhiên là một người bạn cùng lớp rất hoà hợp với cô, có thể cùng ăn cơm, cùng đến lớp, cùng đi dạo phố. Còn Mạnh Nghiên chỉ là một người bạn bình thường, có lẽ sau này tốt nghiệp vẫn có thể giữ liên lạc với nhau.
Chu Nịnh Nịnh không phải người thích chơi trò chiến tranh lạnh, trước đây cô từng nghĩ đến việc cải thiện mối quan hệ giữa cả hai. Thỉnh thoảng ra ngoài đi chơi, dạo phố với mọi người, cô cũng hỏi Mạnh Nghiên có muốn đi cùng hay không.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ không cần phải làm vậy nữa, có một số người trời sinh đã không thể hợp tính nhau.
Mạnh Nghiên thấy Chu Nịnh Nịnh xuất hiện đương nhiên rất kinh ngạc. Không phải chiều thứ sáu trống tiết à? Chẳng phải cô ta nên về nhà rồi sao? Tại sao lại ở đây?
Cô bị Chu Nịnh Nịnh nhìn bằng ánh mắt trong suốt ấy nên có hơi chột dạ, cũng cảm thấy chói mắt, cuối cùng cô lại ngước đầu lên lạnh giọng hỏi: "Chu Nịnh Nịnh, cô nhìn tôi bằng ánh mắt đó để làm gì. Chẳng phải tôi nói rất đúng sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!