Chương 21: Anh Thích Hình Dáng Em… Anh Thích Hình Dáng Em…

Này, đây là thổ lộ sao? Chuyện này giống như đang ném một quả bom vào lòng Chu Nịnh Nịnh vậy… Nét mặt lúc này của cô là như thế này (⊙o⊙), đã bị anh làm cho choáng váng rồi.

Trong xe mờ mịt tối tăm, thế mà khuôn mặt đẹp đẽ của anh lại hiện ra rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm trong trẻo chuẩn xác bắt được ánh mắt cô, Chu Nịnh Nịnh mở miệng trừng mắt nhìn anh, tim đập như sấm. Anh, anh lại dùng cái ánh mắt đó để nhìn cô, lúc trước là cảm thấy chói mắt, bây giờ lại cảm thấy… Là trong vẻ thu hút có phần hấp dẫn…

Đúng, chính là trong vẻ thu hút có phần hấp dẫn. Chắc là mắt cô có vấn đề rồi…

Phản ứng kinh ngạc của cô đều được Lục Cận Thâm thu hết vào đáy mắt, anh cảm thấy nếu không nói gì vào lúc này, cô chắc sẽ mở miệng đến khi nào nước miếng chảy xuống mới chịu thôi, có cần phải kinh ngạc như vậy không?

Anh nhịn không được nâng tay xoa xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ nói: "Ý tôi muốn nói, có một lần nghe em hát một bài hát có những ca từ này (1), tôi nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được nên muốn hỏi em thử."

(1) Do ở Trung Quốc tất cả đều xưng là (tôi, anh, em, mình, tớ,…) nên lời ca đó có thể là "Em/Anh thích hình dáng anh/em".

o. o Thật vậy sao? Chu Nịnh Nịnh nghe xong những lời này liền nuốt nuốt nước miếng, thở dài nhẹ nhõm nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút mất mác…

(′Д`) Thay đổi tình tiết thật khó lường…

Tuy rằng không phải anh thổ lộ, nhưng bầu không khí vừa rồi vẫn chưa biến mất hẳn, vẫn khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh. Chu Nịnh Nịnh còn chưa bộc lộ hết cảm xúc.

Mẹ nó! Hỏi tên bài hát cần gì phải thâm tình đến vậy… Khiến cô nghĩ rằng anh muốn thổ lộ tình cảm, ai ngờ lại không phải… Thật sự là vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng âm thanh của cô vẫn nhẹ nhàng: "Bài hát kia tên là Ngọt ngào."

Tên bài hát là "Ngọt ngào", nhịp điệu rất vui vẻ, cô lại thích ăn đồ ngọt nên cũng thường xuyên ngâm nga bài hát này.

Lục Cận Thâm tùy ý "Ừ" một tiếng, anh thật sự không quan tâm tên bài hát gì đó, thật ra là muốn… Kích thích cô nàng ngốc nghếch này một chút, nhưng không ngờ cô sẽ có vẻ mặt như vậy… Sợ hãi sao?

Lông mày hơi nhíu lại, trong lòng dâng lên một cảm giác không tên khiến anh cảm thấy buồn bực, không thể thổ lộ với cô thì phải làm sao? Anh muốn sớm rước cô về nhà nhưng lại không muốn ép cô, anh hy vọng khi cả hai cùng nảy sinh tình cảm mới sống cùng nhau.

Vẫn còn hơi nhanh sao? Hay là… Đợi thêm một chút vậy.

"Được rồi, em về trường nhanh đi, không phải còn muốn đi siêu thị mua đồ ăn vặt sao?" Lục Cận Thâm giơ tay xoa đầu cô vài cái, sợi tóc mềm mại xát vào lòng bàn tay rất thoải mái, cảm giác cũng tốt lên một chút.

Không phải thổ lộ nhưng sau đó lại xoa đầu, anh có ý gì chứ? Chu Nịnh Nịnh không biết tại sao trong lòng đột nhiên có chút bực mình, nhỏ giọng hầm hầm nói: "Tôi đi đây, hẹn gặp lại!"

Tiếng cửa xe đóng lại rất lớn, cô mất hứng sao? Lục Cận Thâm hơi sửng sốt một chút, sau đó khóe môi nở nụ cười, hoá ra cũng không thất bại đến như vậy.

Anh nhìn xuyên qua cửa kính xe, thấy cô ôm ba lô chạy chậm về hướng siêu thị. Lục Cận Thâm thu ánh mắt lại, quay đầu xe đi về phía trước.

____________

Sau khi chạy được một đoạn ngắn, Chu Nịnh Nịnh lén quay đầu lại nhìn chỗ đậu xe của anh, thấy anh đã đi mất rồi, cô không nhịn được mà bĩu môi, rũ mắt xuống, hàng lông mi dày chớp chớp, có chút mất mác không thể hiểu được.

"Nịnh Nịnh." Phía sau có người kêu tên cô.

Chu Nịnh Nịnh vội quay đầu lại nhìn, thấy bạn cùng phòng Mạnh Nghiên kéo vali đứng phía sau, nhẹ nhàng hỏi: "Mạnh Nghiên, cậu vừa đến sao?"

Nhờ vào ánh đèn từ trong siêu thị chiếu qua cánh cửa thủy tinh, Mạnh Nghiên bắt được nỗi mất mác trên mặt Chu Nịnh Nịnh, cô nhớ lúc nãy ngồi trên xe buýt thấy Chu Nịnh Nịnh bước ra từ chiếc SUV màu đen, trong lòng có chút kinh ngạc. Cô đã sững sờ trong chốc lát, sau đó định đi đến xem xem chủ xe ấy trông như thế nào, nhưng vừa đến phía sau, chiếc SUV xa hoa đã rời đi mất.

Mạnh Nghiên nhìn thấy Chu Nịnh Nịnh lập tức nói: "Ừ, mới xuống xe buýt thôi, vừa rồi tớ thấy cậu đến đây bằng một chiếc SUV."

Chu Nịnh Nịnh nhíu mày, không thích Mạnh Nghiên hỏi bằng giọng điệu này, cô trả lời đơn giản: "Ừ, là một người bạn, cùng nhau ăn cơm sau đó tốt bụng đưa tớ về."

Ánh sáng trong mắt Mạnh Nghiên hơi thay đổi, hỏi: "Cậu có bạn trai sao?"

Bạn trai cái gì! Chu Nịnh Nịnh liếc nhìn, thản nhiên nói: "Thật sự chỉ là bạn bè mà thôi."

Mạch Nghiên tất nhiên không tin, cô nhíu mày, có chút không vui nói: "Có gì không thể nói ra chứ, quen bạn trai có tiền cũng đâu phải chuyện xấu, đó là chuyện bình thường trong trường nghệ thuật mà."

Chu Nịnh Nịnh cũng nhíu mày, cô không thích Mạnh Nghiên có giọng điệu chanh chua thế này, vế sau của câu nói còn ám chỉ ý khác nữa, cô cũng lạnh mặt không vui nói: "Tớ nói thật."

"Được rồi, vậy xem như tớ đã nói nhiều, chúng ta vốn dĩ là bạn cùng phòng nên tớ chỉ muốn quan tâm đến cậu thôi, nếu như thế thì tớ đi trước đây." Mạnh Nghiên nói xong liền kéo hành lý đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!