Chương 19: Chỉ Riêng Hai Người

Đây là một tiệm đồ ngọt lớn, biển hiệu màu xám với chữ viết hoa "Cửa hàng đồ ngọt của I tiên sinh". Những tia nắng sáng ngời xuyên qua cánh cửa thủy tinh, có chút giống một quán cà phê nhỏ, rất có phong cách, nhưng thật ra lại là một cửa hàng đồ ngọt.

Sự thích thú của Chu Nịnh Nịnh dành cho đồ ngọt có thể khiến người khác phát điên. Cô vui vẻ đẩy cánh cửa thủy tinh, đi vào trong quán, thấy có một cái cầu thang nhỏ đi lên lầu hai, trong quán đang mở một bản nhạc nhẹ nhàng. Trong nháy mắt, cô liền cảm thấy thích nơi này.

Một nhân viên đẹp trai khoảng chừng hơn hai mươi, nói: "Hoan nghênh quý khách, vui lòng chọn món tại quầy, cửa hàng mới khai trương nên giảm giá 8% cho tất cả các món ngọt."

Thì ra là mới khai trương, Chu Nịnh Nịnh cười: "Được."

Cửa hàng này rất tốt! Không gian trang trí rất đẹp, nhân viên cửa hàng cũng khá đẹp trai, tuy vẫn thua anh cô, lại càng kém xa… Lục Cận Thâm. Chu Nịnh Nịnh cảm thấy rất vừa ý, nếu mùi vị ngon, sau này cô chắn chắc sẽ tiếp tục ủng hộ.

Cô đứng ngắm nghía trước tủ đồ ngọt, đôi mắt di chuyển theo ngón trỏ mảnh khảnh trắng nõn, dường như đang chuyên tâm suy nghĩ về chuyện gì đó.

Do quá chú tâm, cô vô tình không nhận ra người đàn ông đang đứng cạnh mình.

Hai người trước sau lần lượt bước vào tiệm, người đàn ông đó biếng nhác đứng phía sau người con gái kia, ánh mắt ôn nhu luôn dán vào cô, một tay chống vào quầy bên cạnh, dường như rất muốn ôm người con gái kia vào lòng mà bảo vệ. Vì vậy, nhân viên liền nghĩ hai người là người yêu, không cất tiếng chào đón một lần nữa.

Mấy phút trôi qua, Chu Nịnh Nịnh vẫn còn chuyên chú nhìn chăm chăm vào quầy đồ ngọt. Một bàn tay đẹp đẽ thon dài đột nhiên vươn ra trước mắt, mỗi ngón tay đều vô cùng tinh tế, hành động này khiến Chu Nịnh Nịnh hoàn toàn ngây người…

Cô chỉ biết im lặng nhìn các đốt ngón tay kia cong lại, chỉ còn lại ngón trỏ thon dài chỉ vào hai chỗ trên quầy đồ ngọt, trùng hợp lại là hai phần Chu Nịnh Nịnh đang do dự lúc nãy. Giọng nói trầm thấp từ tính quen thuộc từ trên đỉnh đầu Chu Nịnh Nịnh truyền xuống: "Cô ấy muốn lấy hai phần này."

Chu Nịnh Nịnh: "…" Cô có định gọi hai phần đâu!

Hơn nữa, giọng nói này… Cô đột nhiên ngẩng đầu, xoay người đứng thẳng. Cô cố gắng thẳng người cũng chỉ vì muốn đứng ngang cằm người đàn ông kia.

Tiếc là chiều cao của Chu Nịnh Nịnh khá khiêm tốn nên còn lâu mới đụng vào cằm của Lục tiên sinh… Cùng lắm chỉ đứng ngang vai mà thôi.

Chu Nịnh Nịnh trưng ra bộ mặt gặp quỷ khi nhìn thấy anh, mắt sáng lên rồi lại trừng to nhìn: "Anh, anh đứng phía sau tôi từ khi nào vậy?"

Cô thật sự không chú ý đến…

"Lúc em đang nghiên cứu tên của các món ăn." Lục Cận Thâm sáng mắt mỉm cười, cúi đầu nhìn cô.

Lúc đầu chỉ là kinh ngạc, bây giờ lại chuyển thành mừng rỡ, đáy lòng Chu Nịnh Nịnh như vừa được cọ rửa. Ngọn đèn ấm áp trên đỉnh đầu bao phủ không gian, khuôn mặt anh tuấn dịu dàng của anh, ánh mắt trong veo sáng lên khi theo dõi cô, cảm giác vui sướng này ngày càng mãnh liệt rồi. Trái tim cô cứ đập "thình thịch" không ngừng…

Thật đáng sợ, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, vậy mà tất cả mọi thứ đều khiến cô cảm thấy vui mừng, còn có chút căng thẳng…

Cô đỏ mặt cúi đầu: "Thật trùng hợp…"

Lục Cận Thâm cười nhẹ nói: "Không phải trùng hợp, là tôi đi theo em."

Chu Nịnh Nịnh lại cúi thấp đầu: "…A."

Nhân viên cửa hàng đột nhiên phá vỡ bầu không khí màu hồng: "Hoá đơn của quý khách đây."

Chu Nịnh Nịnh vội vàng cúi đầu định lấy tiền, Lục Cận Thâm đã nhanh nhẹn hơn cô, rút tiền trong bóp ra trả cho nhân viên.

Chu Nịnh Nịnh: "…" Trong tiệm có không ít người, cô ngượng ngùng không dám tranh trả tiền với anh, đàn ông nhất định không thích như vậy… Cô phải lo cho mặt mũi của anh chứ…

Chỉ là… Tốc độ tiêu tiền của anh luôn nhanh như vậy sao?

Vừa đúng lúc có vài người đẩy cửa bước vào tiệm, Chu Nịnh Nịnh vội vàng rời khỏi, nhỏ giọng nói: "Chúng ta vào chỗ ngồi đi… Có người khác đến…"

Xem như là cô mời, được chưa? Lục Cận Thâm nhướng mày: "Được."

Sau khi tìm thấy chỗ để ngồi xuống, mặt Chu Nịnh Nịnh có chút ửng hồng, cô cười hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Lục Cận Thâm chỉ ra cửa, ở phía đối diện, chậm rãi nói: "Công ty tôi ở trong tòa nhà lớn kia."

Chu Nịnh Nịnh gật đầu: "Thì ra là vậy…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!