Chương 8: (Vô Đề)

Ngày hôm sau chỉ vừa 4h30 rạng sáng, Âu Dương Mỹ Mỹ còn ngủ say, Tô Diệc đã rời giường rửa mặt xong. Cô từ trong hành lý lấy ra một khoác lông vũ mỏng mặc trên người, mang ba lô, chân nhẹ bước ra khỏi phòng.

Phòng khách, Lục Giam ngồi trên sô pha đưa lưng về phía cô, nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại.

Không nghĩ tới so với mình còn có người thức sớm hơn.

"Sớm a, học trưởng" Tô Diệc chào hỏi, liền đi về hướng bếp, cô định nấu mì gói ăn.

Cắm điện, nhấn nút bình nước xong, cô xoay người hỏi:" Học trưởng, anh ăn mì gói không?"

Không nghĩ tới Lục Giam đã không biết từ khi nào đứng sau lưng cô. Hai người khoảng cách không tới một cánh tay. Tô Diệc hoảng sợ, không tự giác mà lui một bước.

Anh lập tức lại đi lên.

Cô càng lùi về sau, anh càng đi tới.

Cứ như vậy lui mấy bước, Tô Diệc rốt cuộc bị động mà đứng trong góc tường, không thể lui nữa.

Lục Giam một tay chống tường, khom lưng cúi đầu yên lặng nhìn cô. Anh thân hình cao lớn, có cảm giác áp bách.

"Học trưởng, anh đang làm gì a?" Tô Diệc không được tự nhiên, cô thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở của nhau.

"Không phải muốn vách tường đông anh sao?" Lục Giam lúc này mặt bình thản, ánh mắt sắc bén, làm Tô Diệc nhớ đến chủ nhiệm thời cao trung.

"Ách" Tô Diệc không tự chủ mà rụt người một chút, nổ lực tươi cười:" Kia bất quá là tên của trò chơi, cảm thấy tốt liền dùng, cũng không phải để đặc biệt chỉ người nào đó."

Hắc, còn rất có lý.

Lục Giam vốn không phải người lo chuyện bao đồng, chỉ cảm thấy nếu nha đầu này trong ngoài như một thật tốt. Nghĩ vậy, anh khẩu khí càng có phần nghiêm túc:" Em là con gái, học ai như vậy?"

Tô Diệc bị anh kích động, cô đẩy đẩy cánh tay đang chống của Lục Giam, nói chuyện ngữ khí tăng lên:" Nữ thì làm sao? Nam nhân có thể xem bậy, chúng tôi liền không thể xem ngôn tình? Nam nhân có thể buông lời cười cợt, biến thái dâm loạn đùa giỡn người khác, chúng tôi liền không thể phản kích tự vệ? Ai cũng nghĩ nữ nhi là phải ngoan ngoãn, chính là gặp sự tình, căn bản chẳng ai giáng thế cứu người, mọi việc đều phải tự dựa vào chính mình."

Lục Giam bắt được trọng điểm, anh đứng thẳng người, nhíu mày:" Ai khi dễ em?"

Tô Diệc lắc đầu:" Đều đã qua rồi"

"Lúc ấy tại sao không báo cáo? Trường học biết không? Cha mẹ em đâu?"

"Thời điểm học sơ trung, từ nhà tới trường phải qua hai trạm xe. Có lúc tan học muộn, không kịp xe buýt, chỉ có thể tự đi đường. Khi đó tuổi còn nhỏ, cũng không biết hắn ta là ai, chỉ biết hắn là một tên biến thái, đầu óc cũng không được bình thường. Các bạn học cũng đã từng báo, nhưng cảnh sát càng truy tìm, hắn càng thêm điên loạn. Sau khi em đi ra từ hàng của lão Hàn nhìn đến, chính là hắn lộ hàng ra, em cùng các nữ sinh khác đồng loạt nhìn hắn khoa tay múa chân, nói:"

Có bé tí", sau đó mặt hắn liền mặt đỏ bừng chạy trốn, cũng không còn xuất hiện nữa."

Lục Giam lẳng lặng mà nghe.

Tô Diệc nói chuyện ngữ khí bình thản, cuối cùng thậm chí còn cười một chút, nhưng anh lại như có cái gì nhét trong ngực, rầu rĩ.

Anh không nhịn được trên bả vai cô vỗ nhẹ nhàng an ủi.

"Em rất tuyệt"

Tô Diệc cười cười không nói. Nghe được âm thanh bình nấu nước, cô khom lưng qua cánh tay chống của anh chạy ra.

"Ăn mì chứ?" Cô hỏi.

"Được"

Tô Diệc nấu hai tô mỳ, dưới ánh đèn, Lục Giam cùng cô ngồi đối diện, cúi đầu ăn.

Tô Diệc ăn thực mau xong, cảm thấy cả người dạt dào ấm áp. Cô lộ ra biểu tình thỏa mãn, tựa hồ chỉ cần một tô mỳ nhỏ đã có thể làm cô cao hứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!