Nụ hôn của Lục Giam chưa bao giờ mãnh liệt và bá đạo như bây giờ.
Hô hấp nóng rực phả trên mặt cô, Tô Diệc cảm thấy chính mình sắp bị nấu chín rồi.
Cô muốn chóng cự, Lục Giam lại càng không cho cô cơ hội. Đầu lưỡi linh hoạt câu lấy lưỡi cô dây dưa chơi đùa, đôi tay cũng bá đạo mà đan vào các khe hở trên tay cô.
Tô Diệc thực mau đã bị anh hôn đến thân người mềm nhũn như bông, căn bản vô sức phản kháng. Ánh nắng chói chang chiếu vào như muốn làm hòa tan bóng hình hai người.
Lục Giam một bên nặng nề mà hôn cô, một bên gắt gao áp sát vào cô. Trong mơ hồ Tô Diệc cảm giác bụng nhỏ có cái đồ vật gì đó chạm chạm, làm cho cô khó chịu, cô không thoải mái mà động động.
Lục Giam kêu lên một tiếng, buông lỏng gông cùm xiềng xích đối với cô.
Tô Diệc biểu tình mê mang mà thở phì phò, trong lúc lơ đãng liếc nhìn xuống dưới thân anh một cái.
Hoảng sợ.
Giữa hai chân Lục Giam phồng lên như ngọn núi nhỏ. (Khụ khụ khụ!!!!)
A a a a a a!!!!!!
Mẹ nó, cái này quá lưu manh rồi!
Tô Diệc đỏ mặt, căn bản không dám nhìn anh, một phen đẩy Lục Giam ra, trốn cũng như chạy đến toilet.
Lục Giam tay chống tường, ảo não mà nhìn tiểu huynh đệ của chính mình
--- mày không thể bình tĩnh một chút sao? Đem người dọa đến chạy mất rồi?
Tô Diệc mở vòi nước, dùng nước lạnh như băng rửa trên mặt ba lần. Cuối cùng cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt vẫn chưa hết đỏ của chính mình trong gương, tim đập thật nhanh vẫn chưa hồi phục.
Từ trước đến giờ Tô Diệc đọc truyện, những việc phát sinh sau khi hôn cũng đã thấy, rất bình thường. Nhưng hiện tại lại phát sinh ở trên người chính mình.
Nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau, tất cả đều là đồ móng heo, không, đều là Gấu hình người.
Nghe thấy tiếng nước tí tách tí tách, Lục Giam cũng không dám gõ cửa thúc giục, liền thành thật đứng bên cửa dựa tường đợi, lửa nóng trong cơ thể rốt cuộc cũng hạ xuống. Vừa thấy Tô Diệc đi ra, anh vội đi theo phía sau, xấu hổ nói:" Đừng nóng giận, anh....."
Tô Diệc đỏ mặt không nhìn anh, một bên xuống lầu một bên nói:" Em đi về trước."
Lục Giam không có biện pháp, đem cô đang đổi giày, một phen ôm lên, sau đó đặt trên ngăn tủ nhỏ.
Tô Diệc ngồi trên ngăn tủ, so với Lục Giam liền cao hơn một xíu.
"Anh làm gì?" Cô làm bộ muốn nhảy xuống.
"Không cần tức giận." Đôi tay Lục Giam căng ra đặt hai bên người của cô, hơi hơi ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra tia đáng thương:" Đừng tức giận mà, em đánh anh hạ nhiệt đi." Nói xong, còn thuận theo mà hạ thấp đầu xuống.
Hô, vừa rồi lưu manh là ai, lúc này lại giống như tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn a?
Tô Diệc đẩy anh ra, từ trên ngăn rủ nhảy xuống:"Em không có tức giận."
Không có tức giận sao? Nhưng vừa rồi rõ ràng biểu hiện là tức giận đến sắp đem căn phòng thiêu cháy. Lục Giam không hiểu được, anh thật cẩn thận đánh giá cô.
Tô Diệc từ cặp sách lấy ra một hộp quà:" Thiếu chút nữa em quên. Đây là tặng cho anh, không biết anh có thích không."
Lục Giam nhận lấy, mở ra, bên trong là một chiếc lắc chân đá thanh kim tinh tế.
Một chàng trai mà mang lắc chân, có thể không..... Có hơi sai??? Lục Giam có điểm rối rắm.
"Đây là lắc chân tình nhân do em chính mình làm." Tô Diệc lộ ra mắt cá chân của mình, lập lòe trên cổ chân trắng nõn gầy là màu xanh lam thần bí, thật xinh đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!