Chương 38: (Vô Đề)

Mỗi thứ sáu, đội cờ vây đều có thi đấu. Cờ vây là thi đấu tập thể, thường xuyên phải dựa vào tình huống của đối thủ, nên cũng phải biết lựa chọn thành viên lên sân khấu. Nhưng vị trí chủ tướng của Lục Giam trước sau đều không có nhiều biến đổi, bởi vậy anh cũng là đối tượng trọng điểm mà đội đối thủ nghiên cứu, áp lực thế nào thì cũng đã biết.

Vì thế, mỗi buổi tối thứ năm, Tô Diệc đều sẽ tận trách mà bồi, giúp Lục Giam thả lỏng cảm xúc "Khẩn trương".

Đội ngũ fans của Lục Giam không ngừng lớn mạnh, không chỉ ở trong trường, mà còn có nhiều trường khác. Mỗi lần anh đến trường khác thi đấu đều thu hoạch được không ít người mê muội.

Buổi sáng thứ bảy, Âu Dương Mỹ Mỹ theo thường lệ về nhà, Liễu Minh Nguyệt đã hẹn cùng lão Hồ đi dạo phố.

Tô Diệc chuẩn bị đi thư viện, vừa mới thu dọn cặp sách xong thì nhận được điện thoại ở nhà.

Chu Kết Thu theo thường lệ là hỏi thăm cô, sau đó, Tô Diệc cảm thấy ngữ khí của mẹ hôm nay có chút không đúng, ấp a ấp úng.

"Mẹ có phải có chuyện gì không?"

"Bảo bảo, mẹ có chuyện muốn nói với con." Trong thanh âm của Chu Kết Thu lộ ra một tia đau thương:" Tô Bánh bữa tối hôm trước đã chết. Con đừng quá khổ sở, nó ra đi rất an bình."

- -----------

Treo điện thoại, Tô Diệc ghé vào trên bàn, vẫn không nhúc nhích. Không biết qua bao lâu, cô một mình đi ra cổng trường.

Trời âm u, tựa hồ như muốn mưa.

Tô Diệc lang thang không có mục tiêu mà ngồi ở ghế dài ven đường, nhìn dòng xe trước mắt, ồn ào náo nhiệt. Ngày nghỉ ngơi không phải có tiết học, mọi người trên mặt đều tràn đầy vẻ tươi cười.

Cô rũ mắt, đôi tay chống ghế dài, nhìn xuống mặt đất, đôi chân vô thức mà lay động qua lại. Sau một lúc lâu, Tô Diệc móc điện thoại ra, ngón tay nhanh chóng hoạt động trên tên ở danh bạ, cơ hồ là không do dự, cô liền gọi.

Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã có người tiếp nhận.

"Lục Giam, em muốn gặp anh."

"Được, em ở đâu, anh lập tức đến." Lục Giam không chút do dự đáp..........

"Sao lại ngồi ở đây?"

Tô Diệc chậm rãi ngẩng đầu.

Không nghĩ đến anh tới nhanh như vậy.

Lục Giam một thân trang phục vận động màu đen, như là từ trên trời giáng xuống, đi tới trước mắt cô, đôi tay bỏ vào túi, lông mi hơi rũ xuống.

Anh vốn là muốn đi chơi đánh bóng, ai ngờ nửa đường nhận được điện thoại của Tô Diệc. Chờ khi anh tìm thấy người, liền thấy cô ngồi ở ven đường, gió đầu mùa xuân thổi qua tóc mái của cô, lộ ra vầng trán trơn bóng, đôi mắt linh động đã mất đi thần thái lúc trước, như là đứa trẻ bị bỏ rơi.

Lục Giam đặc biệt muốn ôm cô, lại lo lắng làm cô sợ.

Tô Diệc khóe môi giật giật, cô nhìn thoáng qua vợt bóng trên lưng Lục Giam, hỏi:" Anh muốn đi chơi bóng?"

Lục Giam nhìn ra vẻ bình tĩnh của cô. Theo mức tiếp xúc ngày càng tăng của bọn họ, anh biết Tô Diệc cũng không phải cô gái dễ bộc lộ vẻ mềm yếu. Cô thích cười, cũng giỏi dùng vẻ tươi cười ấy để che giấu bi thương, nếu không hiểu biết, căn bản không biết cô đang khổ sở.

"Đi cùng nhau chứ?" Anh hỏi.

Tô Diệc gật đầu, cô vừa hay hôm nay cũng là trang phục vận động.

Tới hội quán, Lục Giam thuê cho cô cái vợt, sau đó hai người yên lặng mà làm các động tác khởi động.

Tô Diệc đây là lần đầu tiên đánh bóng, nhưng cô đã biết đánh cầu lông, hai người có chỗ tương thông với nhau. Cô chơi bóng phong cách thiên về hướng công kích, Lục Giam lại tương phản với cô, thiên hướng phòng thủ, bất luận Tô Diệc phản kích như thế nào, anh đều có thể vững vàng mà tiếp được, còn không ngừng biến hóa cách đánh, ngược lại làm cho Tô Diệc chạy loạn khắp nơi.

Một giờ sau, Tô Diệc chạy đến sức cùng lực kiệt, trên trán mồ hôi tích tụ, lung lay sắp đổ.

Cô đem vợt bóng ném một bên, ngồi dưới đất thở hổn hển như trâu, nói:" Em không được rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!