Chương 34: (Vô Đề)

Sau khi ngồi xuống, Tô Diệc bên trái là Kinh Xuyên, bên phải là Lục Giam.

Cô giống như là Thánh nữ Ma giáo bị hai đại hộ pháp bảo vệ xung quanh.

Tốt nghiệp cũng đã quá nửa năm, đối với thời cao trung thì trong lòng mỗi người chỉ còn là những ký ức mới mẻ.

Lục Giam ngồi ở một bên, không ăn cũng không nói lời nào, chỉ an tĩnh ngồi nghe.

Tô Diệc thấy anh không động đũa, chủ động gắp đồ ăn cho anh, còn giới thiệu đây là món đặc sắc này, đây là món đặc sắc kia.

Lục Giam cho có lệ mà ăn một ít.

Ánh mắt Kinh Xuyên hơi lóe lên, cậu ta dùng đũa gắp cho Tô Diệc một miếng chân vịt:"Hôm trước hội tụ bạn học, tớ thấy cậu rất thích ăn vịt, thịt vịt của tiệm này không tồi, cậu nếm thử xem."

"Cảm ơn" Tô Diệc vừa mới vươn đũa, Lục Giam đột nhiên gọi cô:"Tô Diệc"

Tô Diệc không rõ nguyên nhân quay đầu qua, lại thấy gương mặt hại nước hại dân kia nhích lại gần, tiện đà duỗi cánh tay trái ra, trước dân chúng đang nhìn, nâng cằm cô lên.

Tô Diệc trợn to mắt, đầu không nhịn được lùi về phía sau trốn, lại bị anh ôn nhu mà dùng tay phải đè vai cô lại:"Đừng nhúc nhích."

Tô Diệc thật sự bất động. Cô cảm giác được ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng vuốt trên khóe môi mình, lực đạo thực nhẹ, nhưng lại để lại một cảm giác vô cùng mãnh liệt.

Lục Giam đôi mắt mang ý cười, ánh mắt trong suốt như nước:" Dính thức ăn"

Nói xong, anh chậm rãi thu tay, nắm bàn tay nhỏ của cô, thả lên một hạt cơm.

"A, cảm ơn" Nguyên lai là anh giúp cô lấy hạt cơm dính trên mặt.

Tô Diệc trong lòng không nhịn gào rít: Cô đang suy nghĩ cái gì thế? Cô còn cho rằng anh muốn hôn cô!

Kế tiếp Tô Diệc trơ mắt nhìn Lục Giam thần sắc tự nhiên ngồi thẳng, vẻ mặt bình tĩnh, đem chân vịt Kinh Xuyên vừa gắp cho cô gắp đi, chậm rãi ăn xong.

Tô Diệc:"......."

Kinh Xuyên:"......." Vô sỉ!

Kinh Xuyên ai oán mà nhìn Lục Giam, bất quá cậu ta vẫn duy trì vẻ mặt hòa khí, cầm đôi đũa, bởi vì dùng sức mà nổi cả gân xanh.

Lục Giam dựa vào ghế ngồi, vẻ mặt vô biểu tình với sự đối chọi gay gắt kia. Anh vốn là khí đại cường tráng, hiện giờ gương mặt càng thêm sắc bén.

Tô Diệc cảm thấy trên đỉnh đầu mình như có hỏa lớn đang nổ bùm bùm rung rinh.

Cắt bánh kem sinh nhật xong, Tô Diệc đưa quà đến, Lục Giam liền nhìn cô nói:" Chúng ta về thôi, anh buổi sáng chỉ 6h đã xuống máy bay."

Tô Diệc gật đầu, cô cũng muốn chạy, bữa ăn này rất quỷ dị, cô cảm giác thật khó có thể tiêu hóa được.

Kinh Xuyên đã bị các bạn học chuốt say đến gục đầu, gương mặt hồng lên, ánh mắt mơ màng. Tô Diệc cùng bọn họ nói một tiếng, liền cùng Lục Giam rời đi.

Lục Giam trở lại khách sạn, giày cũng chưa cởi, liền ngã xuống giường.

Anh đặt mu bàn tay lên trán, nhắm hai mắt, trong lòng mãnh liệt.

-

--trước mọi người, vậy mà anh thật sự muốn hôn cô!

Loại cảm giác này, sống hơn 20 năm anh chưa từng trải qua. Xa lạ lại mãnh liệt, gần như mất khống chế.

Từ nhỏ đến lớn, anh gặp không ít cô gái, trong đó không thiếu các cô gái tuyệt đỉnh xinh đẹp. So sánh Tô Diệc vói các cô ấy, cũng không tính có gì đặc biệt xuất chúng hơn. Nhưng cô chính là thẳng thắn, thành khẩn, tự nhiên, cứng rắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!