Chương 20: (Vô Đề)

Cửa kính của tiệm cà phê bị đẩy vào, dễ dàng nghe mấy tiếng chuông cửa vang lên.

Mấy nữ sinh trẻ tuổi đẩy cửa vào, nói nói cười cười mà đến trước quầy thu ngân gọi nước.

"Oa, các cậu xem, đằng sau có một tiểu ca ca rất soái" Một nữ sinh kinh ngạc nói.

Mấy người khác sôi nổi quay đầu lại.

"A, thật sự rất soái"

"Chân thật dài, anh ấy là vận động viên? "

"Tớ muốn xin số điện thoại anh ấy"

Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào, thân ảnh Lục Giam trong ánh sáng có vẻ mê ly mà mơ hồ, nhưng theo sườn mặt càng rõ ràng. Anh ngón tay thon dài trên điện thoại nhẹ nhàng hoạt động.

"Xin chào"

Lục Giam theo tiếng nói ngẩng đầu.

Nữ sinh nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy kinh diễm. Vốn dĩ cảm thấy sườn mặt rất đẹp, lúc này, mới phát hiện người này là đại soái ca khó gặp a.

" Có thể, có thể cho em xin số điện thoại không? " Nữ sinh mặt đỏ bừng, lại cứ thốt ra lời nói. Cô nàng tự nhận chính mình lớn lên xinh đẹp, nam sinh không thể cự tuyệt.

Lục Giam đang muốn nói chuyện, nhận thấy có người đến gần, tầm mắt di chuyển, nhìn rõ người đến, khuôn mặt thanh lãnh trở nên nhu hòa, đuôi mắt thậm chí hơi cong cong lên.

Nữ sinh trong lòng vui vẻ, lại nghe đằng sau có một giọng nữ vang lên:" Tôi không đồng ý"

Theo giọng nói rơi xuống, một đám nữ sinh kia lập tức ngồi xuống bàn đối diện Lục Giam.

Nhất thời, nữ sinh thấy xấu hổ.

Nguyên lai, đại soái ca đang đợi bạn gái.

Nữ sinh cúi đầu chạy ra ngoài.

"Cảm ơn " Lục Giam nhìn cô cười.

"Không cần, chúng ta là hảo khuê mật(*)"

(*)chị em tốt

Lục Giam hơi mấp môi, thanh âm thâm trầm:" Vì cái gì chúng ta lại là hảo khuê mật?"

Tô Diệc bất tri bất giác mà cảm nhận được, anh giống như không thích cô gọi như vậy.

Vì thế, lập tức sửa lại:" Vậy, anh thuần là đàn ông, chúng ta là huynh đệ tốt, như vậy được rồi chứ?"

Lục Giam gật đầu, miễn cưỡng đồng ý.

" Em mới từ bệnh viện tới?"

"Không có, em là vừa vào đồn công an về, trong chốc lát còn đi gặp bà nội " Tô Diệc thanh âm bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại chứa một tia cảm xúc khác lạ.

Anh vẫn như cũ săn sóc mà gì cũng không hỏi, chỉ nói:" Có gì cần anh hỗ trợ không?"

Tô Diệc lắc đầu.

"Vậy anh đi cùng với em"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!