Chương 18: (Vô Đề)

Phi cơ đáp xuống trấn X thì đã gần 10h30. Xa cách hơn 3 tháng, Tô Diệc lần nữa trở về nơi quen thuộc.

Thời gian này thật sự quá muộn, bệnh viện đã qua giờ thăm hỏi, Tô Diệc quyết định về nhà trước.

Tháng 12 trấn X so với đế đô có phần ấm áp hơn, ngồi trên máy bay có thể cảm giác được. Khóa kéo áo khoác lông vũ Lục Giam mở rộng, anh đem hai túi đồ của Tô Diệc mang trên vai mình.

"Trước anh đưa em về, sau đó anh đi đặt phòng khách sạn" Anh nói.

Tô Diệc liên tục lắc đầu:" Như vậy sao được? Nhà em không có người, anh ngủ ở phòng của em là được. Mới vừa rồi trên máy bay em thấy anh cũng chưa ăn gì, chốc lát về em nấu mì sợi cho anh"

Tô gia chỉ có hai người ở, vì thế cũng không lớn, nhưng trang hoàng rất ấm áp.

Tô tìm khăn lông mới, khăn tắm, kem đánh răng cùng bàn chải đưa tới cho anh:" Anh đi tắm trước đi, em đi nấu ăn"

"Không cần, anh không đói"

Tô Diệc mím môi, rũ mắt: "Không có việc gì, dù sao em cũng không ngủ được"

"Vậy được, cảm ơn"

Tô Diệc ở tủ lạnh tìm rau xanh, hoành thánh cùng canh gà đông lạnh, cô nấu một chén canh gà hoành thánh, bên trên còn để một cái trứng.

Lục Giam tắm thật mau, Tô Diệc vừa nấu ăn xong, anh cũng vừa từ phòng tắm đi ra tới. Thời điểm ở phòng chờ, anh đã mua áo ngủ thể thao.

"Nhanh ăn đi, hoành thánh là sở trường của mẹ em, cho anh nếm thử" Tô Diệc đưa đũa qua, chính mình đi tắm rửa.

Lục Giam kỳ thật là một người kén ăn, nhưng không nghĩ đến hoành thánh da mỏng nhân lớn, hương vị nồng đậm thật ngon, anh liền mang canh ăn sạch sẽ.

Mẹ anh sẽ không nấu cơm, anh từ nhỏ đến lớn từ nhà hàng lớn đến cửa tiệm 5 sao đều ăn qua, nhưng chính là không ăn qua cơm mẹ nấu. Không đối lập sẽ không thương tổn, đây là mẹ nhà người khác a.

Ăn xong, anh gọi điện cho Lục Ngôn:" Anh hôm nay ở trấn X, đại khái hai ba ngày không trở về, cậu chiếu cố Tam Béo một chút"

Lục Ngôn ở bên kia bối cảnh thực ồn ào, đại khái là chỗ quán bar, KTV một chỗ ăn chơi.

"Trấn X? Anh đi làm gì? Anh đi một mình hay là cùng bằng hữu đi?"

Lục Giam không giải thích nhiều, chỉ nói câu:" Không phải một người"

Lục Ngôn tò mò muốn chết, như pháo mà hỏi:" Cùng ai a? Nam hay nữ? A là nữ đúng không?"

"Anh cúp đây"

Lục Ngôn không chút để ý, gửi nhanh qua WeChat: [ Trở về nói cho em biết ]

Nhờ vào hắn nhiều năm kinh nghiệm tình trường, anh hắn nhất định có vấn đề, hắn phải vậy hỏi một chút.

Mùa đông ở phía Nam có chút lạnh ướt, Tô Diệc sợ Lục Giam không quen, không chỉ có điều hòa, mà còn bật thảm sưởi.

"Em cho rằng anh là cụ già sao?" Lục Giam có chút hết nói nổi.

Tô Diệc đã đổi trên người thành một bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt bằng nhung, tóc được túm lên bằng cái băng đô, gương mặt nhỏ nhắm. Lục Giam cảm thấy, đại khái chỉ cỡ một bàn tay to của anh.

Tô Diệc từ trong tủ quần áo lấy ra gối đầu, chăn, một bên trải giường cho anh, một bên nói:" Nửa đêm ngủ sẽ càng lạnh. Khi em còn nhỏ không có điều hòa, ngủ cả đêm toàn run run, cả người tựa như bật nút chấn động"

Bởi vừa tắm xong, phần da thịt lộ ra ngoài trắng nõn như muốn véo ra nước.

Lục Giam cảm thấy tim chính mình đập có chút mau. Anh dời tầm mắt, nhìn chung quanh nhà. Theo anh nhìn ra, căn phòng này cũng 13, 14 mét vuông. Sát tường là chiếc giường đơn, đối diện là bàn học, kế cửa ra vào là tủ quần áo.

Cùng căn phòng của anh là hoàn toàn đối lập, nhìn đến đâu cũng là của con gái thích.... Trên bàn học dùng chậu hoa trang trí, trên giường để một con gấu bông, trên tường là ảnh chụp của Tô Diệc cùng mẹ, mỗi tấm đều cười đến vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!