Chương 25: (Vô Đề)

Editor: Nhiên

Mọi người tăng tương tác cho nhiên động lực đi ạ.

Trương Văn Văn cũng là vì áp lực đã lâu, nhìn thấy Phù Thải Nghênh mới đột nhiên bộc phát ra mà thôi.

Chậm rãi bình tĩnh trở lại, cậu ấy gạt gạt nước mắt: "Không nói cái này nữa…… Dù sao tớ hiện tại cũng không có gì. Thải Nghênh, sau khi lên đại học, có đôi khi thật sự sẽ nhớ cấp ba nha."

Cô hơi kinh ngạc: "Làm sao vậy? Đại học không vui sao?"

Trương Văn Văn lắc đầu. "Thật cũng không phải không vui. Chính là cảm thấy, sống không được trong sáng như trước thôi."

"Cho nên hiện tại nhìn thất cậu, thật sự rất cao hứng. Giống như là tớ không cần băn khoăn cái gì."

Phù Thải Nghênh cắn ống hút coca, nghe cậu ấy nói chuyện.

Không biết vì cái gì, cô đều thấy Trương Văn Văn lần này trở về, giống như không có rộng rãi như trước kia …… Thở dài, đối với đại học chờ mong đã lâu, bây giờ lại thiếu chút không muốn chờ mong nữa.

Trương Văn Văn cười cười: "Được rồi không nói tớ nữa. Tớ chẳng có chuyện gì hay để nói, còn cậu, Thải Nghênh, nửa năm này như thế nào?"

Phù Thải Nghênh cong cong môi: "Cũng không tệ lắm, tuy rằng mỗi ngày đều phải thi……"

Trương Văn Văn bỗng nhiên cười to: "Ha ha ha ha ha tớ tuy rằng hiện tại cũng khổ, vẫn là không muốn trở về học vật lý ha ha ha ha ha."

Phù Thải Nghênh: "……"

Gặp lại sau đi gặp lại sau đi.

Cùng Trương Văn Văn từ KFC ra ngoài, hai người lại đi xem phim, ăn cơm chiều xong. Trương Văn Văn đi phía trước, đột nhiên hỏi cô: "Thải Nghênh, Kiều Tự Lam gần đây có liên hệ cho cậu không?"

Cô chợt nghe được tên Kiều Tự Lam, còn hoang mang một chút: "Không có a. Cậu ấy gần đây thế nào?"

Trương Văn Văn cười cười: "Không có gì, chính là tùy tiện hỏi. Cậu ấy cũng khá tốt, tài tử học viện luật cậu cho rằng đùa giỡn?"

Cô liền đoán được, cười tủm tỉm: "Lúc này mới nửa năm mà thôi, sao liền thành tài tử học viện luật?"

Trương Văn Văn thở dài: "Không cần nói ra cũng biết. Người giỏi thì đến chỗ nào cũng đều nổi bật đến không được."

"Thải Nghênh. Cậu cố gắng học tập tốt nha." Trương Văn Văn hướng Phù Thải Nghênh vẫy vẫy tay, "Tớ cũng sẽ tiếp tục cố gắng!"

Phù Thải Nghênh gật đầu.

Thẩm Hoài nhìn nữ sinh đối diện thất thần lần thứ N, nhấp nhấp môi, cô hôm nay làm sao vậy?

Nhìn thời gian một chút, đã giờ đi ăn cơm trưa, Thẩm Hoài nhìn cô gái trước mặt còn đang ngẩn người, viết tờ giấy đưa cho cô: "Đi ăn cơm trưa đi. Tớ mời cậu ăn lẩu."

Cô nhìn thấy hai chữ "Ăn lẩu" này, lập tức liền quên đi chuyện của Trương Văn Văn ngày hôm qua, cao hứng phấn chấn mà đi theo Thẩm Hoài ra khỏi thư viện: "Thẩm Hoài Thẩm Hoài, cậu sao hôm nay lại mời tớ ăn lẩu thế?"

"Sắp đến tết rồi, nghĩ nên ăn gì đó thôi."

Đúng vậy……Bình thường cô luôn chú tâm học nên quên hôm nay là ngày gì rồi, cô mở điện thoại ra, 25 tháng chạp*.

*Tháng chạp: tháng 12 âm lịch

Đã 25 tháng chạp mà còn cùng nam thần đến thư viện, giống như không tốt lắm a……

"Nhìn đường đi." Thẩm Hoài một phen giữ chặt cô đang đi ở phía trước, nhíu mày, "Cậu đi đường còn xem điện thoại?"

Cô ngẩng đầu, má ơi, đèn đỏ. Ngượng ngùng mà cười cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!