Editor: Nhiên
Mọi người ơi nhiên sắp thi học kỳ một rồi nên là ahuhu cho phép nhiên xin lặn trong mấy ngày không ra chương nha mn. Sau khi thi xong nhiên sẽ bù đắp cho mn thật nhiều chương nha yêu mn nạ chúc mn đọc truyện vui vẻ…..
Phù Thải Nghênh nhìn phun sương mù tề* đột nhiên xuất hiện ở trên bàn của mình, không kịp phòng ngừa mà lâm vào trạng thái hoang mang.
*Đại khái là thuốc nha mn
Cấp ba sinh hoạt thật là không quá thú vị, mỗi ngày chỉ là quỹ đạo lặp lại khảo sát và làm bài, cho nên mọi người đối với có chuyện gì đó thình lình xảy ra liền rất mẫn cảm. Mỗi người đều buông bút trong tay xuống, làm cá đề i gì!
Đề mục nào có bát quái thú vị!
Dương Thanh Thanh càng là hướng về phía cô chớp chớp mắt, hắc hắc cười, nhỏ giọng nói: "Thẩm Nam Thần thật đúng là cẩn thận a."
Diêu Dự đi vào phòng học, thấy không ai làm đề, ngược lại đều nhìn về hướng của Phù Thải Nghênh. Không khỏi nhíu mày: "Các em đều đang làm gì đó? Tiết tự học sao không làm bài?"
Vừa thấy thầy tới, tất cả mọi người đều đem đầu xoay trở về, làm bộ nghiêm túc mà ở làm bài.
Diêu Dự đi đến vị trí của cô: "Phù Thải Nghênh, em làm sao vậy?"
Phù Thải Nghênh gãi đầu phát: "Không sao ạ, em bị vấp chân lúc xuống cầu thang……"
"Nghiêm trọng sao?"
"Hẳn là còn có thể đi đường." Phù Thải Nghênh đáp.
Diêu Dự quan tâm vài câu, dặn dò mọi người hảo hảo làm bài, liền đi ra phòng học.
Cô phục hồi tinh thần lại, sau đó quay đầu lại nhìn một chút Thẩm Hoài. Cậu dường như cái gì cũng chưa phát sinh, nhàn nhạt mà làm trong tay đề mục.
Cô chưa từng xấu hổ như vậy nha mà cậu ấy hồi phục tinh thần nhanh thật.
Ân, nam thần, vẫn là nam thần.
Tuy Phù Thải Nghênh nói chính mình còn có thể đi đường, Diêu Dự vẫn là rất trách nhiệm mà lái xe đem cô trở về. Lộ Dật Hàng vừa nghe, lập tức nói: "Thầy ơi, em cũng muốn đi!"
Trên đường trở về, Diêu Dự còn ở quở trách Lộ Dật Hàng: "Lộ Dật Hàng, em nên cố gắng học cho tốt tiếng anh đi."
Lộ Dật Hàng đang hưng phấn mà cùng Phù Thải Nghênh trò chuyện, nghe vậy lập tức héo xuống.
Cô cười trộm.
"Phù Thải Nghênh, em đừng cười Lộ Dật Hàng, ngươi nhìn xem vật lý của em đi." Diêu Dự bổ đao.
"……" Phù Thải Nghênh ủ rũ cụp đuôi.
"Lộ Dật Hàng, em có nghĩ tới muốn học cái gì chưa?" Diêu Dự hỏi.
Lộ Dật Hàng không chút do dự: "Học y."
Lúc này, Diêu Dự cùng Phù Thải Nghênh đều chấn kinh rồi một chút.
Phù Thải Nghênh nhịn không được tò mò: "Lộ Dật Hàng, cậu nhìn cậu xem, có thể cầm dao mà làm phẫu thuật xuống trong bụng người hay không?"
Lộ Dật Hàng cắt một tiếng, rồi sau đó nghiêm túc: "Tớ sẽ cố gắng lớn nhất, làm thầy thuốc tốt."
Diêu Dự vui mừng.
"Các ngươi đám hài tử này a, chung quy là có ước mơ lớn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!