Chương 20: (Vô Đề)

Editor: Nhiên

"Thỉnh vận động viên tham gia thi đấu nữ 3000 mét đến chỗ xuất phát." Nghe thấy thông báo, cô hít sâu một hơi.

Nên tới, vẫn là tới QAQ.

Dương Thanh Thanh vỗ vỗ cô: "Thải Nghênh mau đi đi. Chúng tớ sẽ cổ vũ cho cậu."

Chờ đến lúc chân chính đứng ở trên vạch xuất phát, cô cảm thấy trái tim của mình thật sự muốn nhảy ra ngoài. Bên cạnh nữ sinh đột nhiên kêu lên: "Thải Nghênh, cậu cũng tới chạy 3000 mét sao?"

Phù Thải Nghênh nghiêng đầu nhìn lại, Triệu Tử Dư……

Cô gật gật đầu, rồi sau đó liền toàn thân chăm chú mà nhìn chăm chú vào phía trước.

Một tiếng súng vang lên, trên vạch xuất phát tất cả mọi người chạy ra ngoài.

Phù Thải Nghênh vừa nhấc chân, cảm thấy có người kéo mình một chút, rồi sau đó cô không chịu được khống chế mà ngã về phía trước. Cả người té trên đất, còn nhìn Triệu Tử Dư vừa chạy về phía trước, vừa hướng về phía mình cười cười.

Cô khẽ cắn môi.

Thật là, đều lớn rồi…… Còn chơi trò này.

Nghe thấy Dương Thanh Thanh sợ hãi kêu: "Thải Nghênh, cậu không sao chứ?!"

Trọng tài cũng vội vàng đã đi tới: "Bạn học, em còn có thể chạy không?"

Cô đứng lên, gật gật đầu: "Không sao ạ, cảm ơn thầy." Tùy ý mà phủi tro bụi trên quần, lại chạy lên.

Triệu Tử Dư quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện Phù Thải Nghênh cư nhiên chạy lên. Cô ta còn tưởng rằng chính mình ngáng một chân kia, có thể làm Phù Thải Nghênh nằm sấp xuống rồi sau đó té bị thương. Cô ta không cam lòng mà cắn cắn môi dưới, yên lặng mà tăng tốc.

Không thể không nói, Thẩm Hoài cùng cô chạy hai tuần, vẫn là có tác dụng. Bình thường cô chạy trên 400 mét liền không chịu nổi, lần này lại không có gì cảm giác.

Cô ở vòng đầu tiên chạy tương đối chậm, tính toán trước tồn một ít thể lực lưu đến cuối cùng lao tới.

Triệu Tử Dư thật ra chạy ở đằng trước.

Chạy xong hai vòng, cô đã có chút hơi hơi thở hổn hển. Thế nhưng còn lạc quan mà nghĩ, như vậy xem ra, ít nhất chính mình không cần lo lắng 800 mét thí nghiệm……

Chờ đến chạy xong bốn vòng 1600 mét lúc sau, cô liền cảm thấy chính mình chân đã bủn rủn vô lực mà sắp nâng không nổi. Bên cạnh các nữ sinh từng bước từng bước đều thở hổn hển, cô cũng liều mạng hô hấp, muốn đổi lấy càng nhiều khí.

Chỉ là cảm thấy, thân thể vẫn như cũ ở trạng thái thiếu Oxy, cổ họng lại bởi vì hô hấp mà làm đau, cô nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng sắp vỡ ra đau.

Thời điểm cô chạy đến vị trí ban bọn họ, nghe thấy Dương Thanh Thanh cầm đầu các bạn học đều cổ vũ: "Phù Thải Nghênh! Cố lên nha!" Cô lại cảm thấy chính mình lập tức liền có sức lực, chỉ là máy móc mà lặp lại động tác nhấc chân buông chân.

Lộ Dật Hàng đi lên chạy, ở bên trong sân thể dục, bên cạnh cô:"Phù Thải Nghênh, cố lên! Cậu chạy được một nửa rồi! Tớ cùng cậu chạy một vòng đi." Rồi sau đó liền không nói chuyện nữa, yên lặng chạy.

Phù Thải Nghênh cảm thấy, thời điểm có người cùng mình chạy, tựa hồ tốt hơn một chút. Nỗ lực điều chỉnh hô hấp điều chỉnh nện bước, Phù Thải Nghênh lại yên lặng vượt qua một nữ sinh phía trước.

Lộ Dật Hàng cùng cô chạy một vòng, liền đi xuống.

Ngoài tưởng tượng của cô chính là, nam sinh lớp học thế nhưng thay phiên đi lên cùng cô chạy. Lâm Diễn, Lương Phụng Dạ cùng Thẩm Hoài bởi vì mới vừa chạy xong 5000 mét không bao lâu, còn ở một bên nghỉ ngơi.

Lưu Á cùng cô chạy một vòng.

Nam sinh bàn trên cùng cô chạy một vòng.

Còn có một nam sinh hỏi qua cô về đề tiếng anh, cùng cô chạy một chút.

Lúc chạy đến vị trí bọn họ mới vừa chạy xong 5000 mét không nghỉ ngơi bao lâu Thẩm Hoài cư nhiên chạy lên: "Phù Thải Nghênh, còn có 400 mét cuối cùng. Cố lên!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!