Cô lúc sau liền toàn xưng ngốc ngốc lăng lăng mà đi theo sau anh, nghe Thẩm Hoài giảng một ít biện pháp khắc phục tâm lý sợ hãi. Anh nói chuyện luôn mang theo một ít hương vị đặc biệt, rất có tiết tấu. Phù Thải Nghênh chỉ còn lại có ân ân a a ứng hòa.
Đi đến lần trước hai người tách ra ngã rẽ, cô hướng về phía Thẩm Hoài vẫy vẫy tay: "Nam thần tái kiến. Tớ liền trở về nhà đây."
Thẩm Hoài ngược lại nâng bước hướng về Phù Thải Nghênh mà đi đến: "Tớ cùng Lộ Dật Hàng nói, đưa cậu trở về. Đi thôi."
"Phù Thải Nghênh. Nếu cậu vẫn sợ hãi, không bằng từ ngày mai bắt đầu chạy đi." Thẩm Hoài nói.
Phù Thải Nghênh liên tục lắc đầu: "Không được không được. Tớ bắt đầu đã không tới, hơn nữa còn là có tự mình hiểu lấy, sẽ kiên trì không đi xuống."
"Nếu tớ và cậu cùng nhau chạy thì sao?" Thẩm Hoài hỏi lại, nhìn cô, khóe môi gợi lên.
Dù sao, bất luận cô đáy lòng nguyện ý chạy hay không chạy, đều cảm thấy mình lúc ấy có thể là bị nam thần tươi cười mê hoặc. Đầu óc vừa kéo về, sau đó liền đồng ý đề nghị của anh……
Cái gọi là, nam sắc hại người nha.
Buổi sáng hôm sau, Phù mẹ thấy Phù Thải Nghênh so ngày thường thức dậy sớm hơn một chút, không khỏi kinh ngạc: "Thải Nghênh, con hôm nay sao dậy sớm như vậy?"
Cô một bên vừa đi giày vừa trả lời: "Hôm nay con sẽ chạy bộ trước, lại trở về ăn bữa sáng sau. Con phải tham gia hội thể thao."
Nam thần nhắn tin nói đã tới rồi. Cô chạy xuống cầu thang, phát hiện anh quả nhiên đứng ở dưới lầu.
Thường ngày vẫn là áo sơ mi trắng quần màu đen nhưng lại khác với đồng phục, hôm nay anh một bộ thể thao màu lam.
Ai nha, cô cảm thấy, thật là người đẹp mặc gì đều đẹp.
Thẩm Hoài thấy cô xuống, gật gật đầu, dẫn đầu hướng ra phía ngoài chạy.
Cô vội vàng đuổi theo: "Thẩm Hoài, cậu cùng tớ chạy xong lại về nhà thay quần áo đi trường học, tới kịp sao?"
Anh gật đầu: "Tới kịp. Nhà tớ cũng không xa."
Thẩm Hoài chạy cũng không nhanh, Phù Thải Nghênh hoàn toàn chạy kịp được. Chỉ là, cô không biết có phải ảo giác của mình hay không, cảm thấy anh càng chạy càng nhanh…… Mỗi lần thời điểm cô theo không kịp, Thẩm Hoài sẽ hơi chút thả chậm tốc độ chờ cô đuổi kịp, sau đó lại tăng tốc.
Tuy nói chạy một lúc, so với ngày thường dậy sớm hơn một tí xíu, nhưng cô cảm thấy chính mình đi học ngược lại càng thêm tinh thần. Hơn nữa càng thêm đáng được ăn mừng chính là, cô rốt cuộc cũng thoát khỏi trạng thái lúc nào cũng sợ hãi.
Không sao cả, liền tùy tiện chạy đi, Phù Thải Nghênh tự an ủi chính mình.
Bất luận không mong chờ như thế nào ngày này cũng đã đến, ngày 16 tháng 11 vẫn là đúng hạn tới. Phù Thải Nghênh 3000 mét là ở ngày hôm sau, mà hội thể thao ngày đầu tiên, cô chỉ là cái quần chúng mà thôi.
Ngày đầu tiên cũng có không ít hạng mục. Tỷ như nam nữ 4X50 mét, nam 1000 mét, nữ tử 800 mét, còn có nhảy cao nhảy xa, kẹp bao ném xa từ từ. Cô liền cầm một quyển đề tập ngồi ở chỗ của lớp, ban bọn họ khi không có hạng mục liền làm làm bài, tới lúc ban có người tham gia hạng mục, liền tiến đến cổ vũ.
Lâm Diễn tham gia thi đấu nhảy cao. Lúc này, liền có thể rất rõ ràng mà nhìn ra Lâm Diễn lớp trưởng này ngày thường đến có bao nhiêu được lòng người. Ban ( 19) bọn họ đều vây quanh ở bên cạnh sân thi đấu nhảy cao cổ vũ cho Lâm Diễn.
Lâm Diễn thật ra bộ dáng rất nhẹ nhàng.
Phù Thải Nghênh cùng Dương Thanh Thanh đứng ở trong đám người xem Lâm Diễn tham gia thi đấu. Cô nhìn thần sắc Lâm Diễn, không khỏi hỏi Dương Thanh Thanh nói: "Thanh Thanh, Lâm Diễn nhảy cao có phải hay không đặc biệt lợi hại?"
Dương Thanh Thanh gật đầu trả lời nói: "Đúng vậy. Trường học chúng ta trước mắt kỷ lục nhảy cao, chính là Lâm Diễn. Tớ cảm thấy Lâm Diễn đứng nhất khẳng định không thành vấn đề, chính là có thể có một kỷ lục mới mà thôi mà thôi."
Cô một trận kinh ngạc cảm thán. Đến từ cặn bã thể dục đối thể dục dalao cúng bái.
Tưởng cấp dalao đệ thủy.
Đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, cô lấy ra di động, nhắn tin cho Thẩm Hoài: Nam thần, tớ còn không có hỏi, cậu báo hạng mục gì vậy?
Cách vài phút, Thẩm Hoài nhắn lại: Nam 5000 mét.
……QAQ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!