Thẩm Tư Diên vẫn chưa kịp nói gì thì lái xe đã bật cười. Chú quay sang nhìn Thẩm Tư Diên:
"Có phải thiếu gia ngủ không ngon?"
Thẩm Tư Diên 'vâng' một tiếng: Có một chút.
Hắn quay lại nhìn Thẩm Mạn:
"Mẹ, đừng để ý đến con"
Thẩm Mạn nhướn mày nhìn hắn:
"Nếu không phải xung quanh con tỏa ra một tầng sầu bi mẹ cũng chẳng để ý con làm gì"
Thẩm Tư Diên ..... Hắn ngừng một chút:
"Vậy để con thu bớt lại"
Thẩm Quang Viễn bị hai mẹ con chọc cười: Được rồi hai người Ông nhìn Thẩm Tư Diên:
"Gặp phải chuyện phiền phức gì sao?"
Không có Thẩm Tư Diên trầm mặc một lát:
"Không cần để ý tới con, con cũng có lúc không vui mà thôi"
Thẩm Mạn: Ồ.
Bà ghét bỏ nói:
"Thanh niên trai tráng mà suốt ngày cảm thấy không vui, chẳng thể hiểu nổi"
....... Thẩm Tư Diên không phản bác, ôm tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn hắn như vậy, Thẩm Mạn cũng nhịn không nói nữa, tạm thời giữ im lặng. Tới nhà ông nội, mặt Thẩm Tư Diên vẫn như cũ biểu cảm ai đó thiếu hắn một triệu, không phải, là trăm triệu mới đúng.
Thẩm Mạn nhìn không nổi nữa, nói hắn nếu không khống chế được cảm xúc của mình thì nên về nhà trước. Lúc này Thẩm Tư Diên mới bình thường lại được một chút.
"Anh nói xem, có phải Thẩm Tư Diên bị thứ gì ám không." Thẩm Mạn buồn rầu nhìn hướng Thẩm Tư Diên, vẫn cảm thấy không yên tâm nổi:
"Em cảm thấy biểu tình của nó rất lạ".
Thẩm Quang Viễn cũng nói không nên lời.
Ông vỗ về cánh tay bà an ủi:
"Không sao đâu, anh đoán mai nó sẽ ổn thôi"
Xác định?
"Đại khái, không được thì tối kêu Tri Lục qua nhà ăn cơm, nó cũng sẽ không trưng ra cái mặt như thế đâu"
Nghe vậy, mắt Thẩm Mạn liền sáng lên, vỗ tay đốp một cái nói: Chủ ý quá được
Thẩm Quang Viễn ........ Ông không nhịn được phì cười.
"Em nhắn tin một cái hẹn trước Tri Lục"
Được
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!