Hứa Tri Lục ngẩn người, vô thức nhìn ra phía ngoài. Hậu đài có một cái cửa sổ vừa hay có thể nhìn thấy cả trên và dưới bục chỉ là nhìn không quá rõ.
Hứa Tri Lục nhìn hai lượt cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Tư Diên. Cô mím môi, hoài nghi chính mình nghĩ nhiều. Có khi Thẩm Tư Diên ở đâu đó nhìn thấy bức ảnh này nên gửi cô xem thôi, nhưng điều này thật sự không có lý chút nào. Thẩm Tư Diên không ngốc như vậy.
Đang nghĩ thì Thẩm Tư Diên gửi thêm một tin nhắn tới.
Thẩm Tư Diên: Muốn cùng cô giáo về sao?
Hứa Tri Lục: Anh đang ở đây?
Thẩm Tư Diên: Ừ
Hứa Tri Lục: Sao anh tới đây? Đến lúc nào vậy?
Thẩm Tư Diên: Trước khi cô lên diễn thuyết
Hắn trả lời xong tin nhắn rồi cúi người đi ra ngoài. Tuy nói rằng đây là cuộc thi tỉnh nhưng việc đến đây đối với hắn mà nói chẳng có gì khó cả.
Địa điểm không giống lần trước, nhưng thành phố họ sống cũng vẫn thuộc trong tỉnh này, vì vậy với hắn thì dù cuộc thi tổ chức ở thành phố hay ở tỉnh thì cũng chẳng khác nhau là mấy. Chỉ xa hơi một chút mà thôi.
Hắn mặc một chiếc áo thun đứng bên ngoài, trên đầu còn đội một chiếc mũ đen, trông ngập tràn hơi thở thanh xuân, cũng rất đẹp trai. Hắn tìm một chỗ mát mẻ, vừa đợi vừa nhìn điện thoại.
Hứa Tri Lục vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Thẩm Tư Diên cũng không thúc giục, lười nhác đứng đó.
Một lúc sau mới có tin nhắn trả lời lại.
Hứa Tri Lục: Chỗ này khó gọi xe, đợi lát nữa cùng cô về, anh muốn đi cùng không?
Thẩm Tư Diên: Cô hỏi cô giáo rồi?
Hứa Tri Lục: Ừ
Thẩm Tư Diên: Được thôi, cùng về đi.
Trả lời xong, hắn gọi điện thoại cho lái xe nói chú về trước. Lái xe đối với hành động của vị đại thiếu gia này cảm thấy bất lực nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Hứa Tri Lục cùng một bạn học khác và cô giáo ra ngoài. Đương nhiên, không chỉ có ba người họ mà còn có học sinh trường cấp ba bên cạnh họ. Thẩm Tư Diên nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bành Cẩm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Bành Cẩm cũng quay sang nhìn. Hai người tầm mắt giao nhau, chỉ trong mấy giây, Bành Cẩm liền cười với hắn sau đó quay đi.
Thẩm Tư Diên nhíu mày.
Hứa Tri Lục nhìn về phía hắn, gọi to: Thẩm Tư Diên
Thẩm Tư Diên đáp một tiếng, đi về phía đó. Nữ sinh của trường Nhất Trung thấy hắn, ngạc nhiên hỏi: Bạn này là?
Bành Cẩm cười cười:
"Không quen sao, là Thẩm Tư Diên"
Hả? Nữ sinh đó kinh ngạc nói:
"Thẩm Tư Diên ở trường bên cạnh sao?"
Bành Cẩm gật đầu. Nữ sinh đó nhìn chằm chằm Thẩm Tư Diên một hồi, lẩm bẩm: Thật đẹp trai
Bành Cẩm không nói. Hứa Tri Lục đứng bên cạnh nghe thấy vậy lại nhìn cô ấy một cái. Cô nhìn theo hướng nữ sinh, bĩu môi lẩm bẩm: Được mỗi cái mặt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!