Buổi đêm gió thổi nhè nhè, mát mẻ.
Sau khi tắm xong, Hứa Tri Lục loay hoay tìm trong phòng quyển vở ôn tập ngày trước, đặt trên bàn.
Tìm xong, Hứa Tri Lục tắt đèn phòng chỉ để đèn ngủ hòa với ánh sáng mờ mờ của vầng trăng ngoài cửa sổ, chiếu sáng một góc trong phòng.
Hứa Tri Lục hạ mắt nhìn vở học và vở ôn tập trong tay. Đáp ứng sẽ bổ túc cho Thẩm Tư Diên, Hứa Tri Lục không thể tùy tiện dạy cho xong được, như vậy đối với cả cô và Thẩm Tư Diên đều không có tinh thần trách nhiệm.
Hứa Tri Lục lại cầm thêm một quyển vở ôn tập mới, nhớ lại thành tích học tập thê thảm của Thẩm Tư Diên, không biết nên hạ bút thế nào. Cô nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại tìm kiếm phương pháp giúp người khác bổ túc, cách khoanh vùng kiến thức.
Cũng may còn có cả video tổng kết, Hứa Tri Lục điều chỉnh âm thanh mức thấp nhất, bắt đầu nghiên cứu.
Lúc bắt đầu rất tập trung, nhưng sau đó bắt đầu thất thần nghĩ đến lúc nãy khi về đến nhà. Cô nghĩ nếu như không có Thẩm mẹ và Thẩm Tư Diên giúp mình giải thích, chỉ có cô cùng Thẩm Tư Diên đi đến muộn mới về chắc hẳn sự việc không thể kết thúc ở đó.
Hứa gia không quản cô, nhưng cũng không thích cô về nhà muộn. Trước kia có lần Hứa Tri Lục về muộn, họ liền kêu cô là đứa trẻ hoang dã, nói cô như vậy khiến người ngoài đánh giá Hứa gia không biết dạy con.
Đời trước, Hứa Tri Lục đến cuối cùng cũng không hiểu tại sao họ lại đối với cô như vậy, rõ ràng cô không hề làm gì sai cả, lẽ nào vì cô không biết nói lời ngọt ngào, không biết làm nũng, và không được họ nuôi từ nhỏ sao.
Đây là câu hỏi Hứa Tri Lục muốn hỏi vô số lần.
Nhưng cuối cùng vẫn không có đáp án, về sau lớn lên, học đại học, cô cũng không muốn nhớ lại vấn đề này nữa.
Lúc học đại học, cô chọn một trường ở phía bắc, rời khỏi Hứa gia cùng nơi này. 4 năm đại học cô chỉ về nhà hai lần. Họ tuy rằng cũng có ý kiến nhưng là không quản nổi cô nữa rồi. Năm nhất đại học, cô liền vụng trộm chuyển hộ khẩu đến trường, vì muốn được tự do một cách triệt để.
Hứa Tri Lục tựa lưng vào ghế nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô hiện tại chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là nhanh chóng trưởng thành, sau đó cô có thể rời khỏi đây. Và không trở lại.
Đang lúc tư tưởng phân tán, điện thoại lại rung lên, đó là tin nhắn của Thẩm Tư Diên.
Thẩm Tư Diên: mẹ tôi kêu tôi hỏi cô ngày mai mấy giờ bắt đầu.
Hứa Tri Lục: 10 giờ?
Thẩm Tư Diên: được
Hứa Tri Lục không trả lời tin nhắn nữa, trầm tư một lát, tiếp tục bổ sung tài liệu của mình. Kiến thức cơ sở của Thẩm Tư Diên rất yếu, phải bắt đầu từ năm lớp 10, có khi cần thêm cả sơ trung.
Đợi đến khi soạn được kha khá cũng đã rất muộn, thần kỳ ở chỗ, cô hề không thấy buồn ngủ. Trằn trọc một lúc đến tận nửa đêm, Hứa Tri Lục mới mơ mơ hồ hồ ngủ được. Một đêm này cô còn mơ một giấc mơ rất rất dài.
Trong mơ, cô thấy Thẩm Tư Diên quên ăn quên ngủ học bài, đi học cũng không chơi game. Ngay cả cuối tuần, cũng thành thành thật thật học bổ túc.
Cô hỏi hắn tại sao.
Hắn cười với cô, 'không phải cô nói muốn đến phía bắc học đại học sao, đợi tôi, tôi sẽ nỗ lực đuổi theo cô'.
Lát sau, mộng cảnh thay đổi chầm chầm, xuất hiện rất nhiều cảnh ở trường học, cũng xuất hiện rất nhiều người.
Tỉnh dậy từ trong mộng, Hứa Tri Lục đột nhiên nhớ lại một điểm rất quan trọng. Đời trước, Thẩm Tư Diên cuối cấp ba cố gắng như thế nào mà học chung trường đại học với cô?9h50, Hứa Tri Lục có mặt trước cửa nhà Thẩm Tư Diên.
Thẩm Tư Diên tự mình ra mở cửa, đến khi nhìn thấy đồ cô ôm trong tay, hắn liền giúp cô cầm, nhíu mày:
"Sao không kêu tôi qua cầm sang?"
Hứa Tri Lục ừ một tiếng, lãnh đạm:
"Cũng không phải nặng lắm"
Thẩm Tư Diên nhìn cô, dẫn cô vào nhà.
Tri Lục đến rồi hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!