Chương 1: (Vô Đề)

Sấm chớp lóe sáng, mưa xuân tới vừa gấp vừa mạnh, đảo mắt liền thấy trên đường toàn là vũng nước. Nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, không ít học sinh nhao nhao lên, khiến cho giáo viên trên bục phẫn nộ lạnh lùng quát mắng.

Hứa Tri Lục nghe thấy tiếng quát của giáo viên, quay đầu nhìn những giọt mưa lộp bộp bên ngoài cửa sổ, nghĩ xuất thần.

Tri Lục

...... Tri Lục

Đồng phục bị ai đó kéo nhẹ, cô định thần lại quay mắt nhìn: a?

Tân An An nhăn mày nhìn cô, giọng nói đè nén:

"Bà đang nghĩ gì thế?"

Lại càu nhàu tiếp:

"Cảm thấy bà từ sáng liền có cái gì đó không đúng lắm, đã xảy ra chuyện gì à?"

Hứa Tri Lục ngơ ra một lúc, lắc đầu: không có gì

Cô nói:

"tối hôm qua ngủ không ngon lắm, giờ có chút buồn ngủ"

Tân An An gật đầu, nhỏ giọng nói:

"Tôi lại cứ tưởng bà đang thương tâm vì bị Thẩm Tư Diên từ chối cơ"

Hứa Tri Lục : ...

Thẩm Tư Diên.

Tay đang cầm bút của cô thoáng ngừng, vạch đậm một đường trên giấy nháp.

Cô mím môi dưới, đối với ánh mắt hiếu kỳ của Tân An An nói: không phải

Tân An An ân một tiếng, nói nhỏ:

"đừng buồn, thua keo này ta bày keo khác, chúng ta có nhiều thời gian. Nhất định có một ngày bà có thể đem hắn nắm chắc"

Hứa Tri Lục kéo kéo miệng, không đáp.

Cô cúi đầu lấy gương từ dưới ngăn bàn, nhìn chăm chăm hình bóng bản thân trong gương.

Chính là gương mặt của mình, nhưng không phải lúc 22 tuổi, mà đây là gương mặt khi cô 17 tuổi.

Khuôn mặt căng tràn sức sống, trắng hồng, đôi mắt hạnh to tròn trong veo, hoàn toàn là thiếu nữ thanh thuần chưa phát triển hết.

Hứa Tri Lục nhìn một lát, vuốt nhẹ mái tóc đen dài hiện tại, tâm trí bay bổng. Cô thật không ngờ rằng, khi đang đi du lịch vì trượt chân lại trọng sinh về năm 17 tuổi.

Quay về năm mà bản thân chưa triệt để sa vào vũng bùn mang tên Thẩm Tư Diên. Hứa Tri Lục và Thẩm Tư Diên là thanh mai trúc mã nhưng họ không có tình cảm của thanh mai trúc mã khiến người ta hâm mộ. Cô đơn phương yêu Thẩm Tư Diên nhiều năm, luôn luôn chạy theo sau hắn từ cấp ba đến đại học nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng thể khiến hắn động tâm.

Đến khi tốt nghiệp đại học, Hứa Tri Lục bị bạn tốt xúi giục đi xem bói. Thầy bói nói sinh mệnh có cái gì nên có sẽ có, không có thì không nên cưỡng cầu.

Chính lúc đó, cô đột nhiên nghĩ, có phải nên buông tay rồi không. Nhiều năm như vậy vì Thẩm Tư Diên mà khiến bản thân yêu đến không còn là mình nữa, có đáng không.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Tri Lục quyết định cho bản thân mình cơ hội cuối cùng, cho mối tình đơn phương nhiều năm một cái kết cục hoàn mỹ. Dù cho kết cục ra sao, cô đều chấp nhận.

Trước buổi tiệc tốt nghiệp, Hứa Tri Lục lên một kế hoạch du lịch, chính là nơi cô muốn đến từ hồi cấp ba.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!