Hôm sau, Lưu công công muốn rời đi, Thịnh Lật đi theo phía sau Thác Bạt Hoàn Thành cùng mấy vị tướng quân tiễn đưa ông.
Lúc gần đi, Lưu công công từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương, đem nó đưa cho Thác Bạt Hoàn Thành:
"Đây là tâm ý nho nhỏ của nô tài, hi vọng tướng quân nhận lấy, không nên từ chối......"
Lưu công công dứt lời lại có thâm ý khác nhìn sang Thịnh Lật, che đôi môi thoa son khe khẽ cười, lại quay sang Thác Bạt Hoàn Thành nói:
"Chủ công nói chỉ cần điều giáo thường xuyên sẽ là một cực phẩm!"
Thịnh Lật không hiểu, tại sao Lưu công công thỉnh thoảng ngoái sang nhìn mình.
Sau khi Lưu công công rời đi, Thác Bạt Hoàn Thành đem cái hộp mộc đàn hương cất vào. Thịnh Lật nhận lấy cái hộp, lại thấy hắn dùng ánh mắt khác thường nhìn y, chốc chốc vươn tay vuốt mặt y, y thẹn thùng cúi đầu, thế là hắn siết chặt cằm y ép y ngẩng đầu lên, tiếp theo hôn lên.
Đầu lưỡi của hắn ở trong hàm răng y mặc sức du động di chuyển qua lại.
A! Thịnh Lật bị hắn nắm chặt cằm đau đến rên rĩ thành tiếng. Sau đó Thác Bạt Hoàn Thành lập tức đưa lưỡi vào trong cổ họng y, khuấy đảo một hồi, bắt lấy cái lưỡi đinh hương khéo léo mút lấy.
Mấy ngày qua, vì để thân thể Thịnh Lật khôi phục mà Thác Bạt Hoàn Thành hàng đêm chịu khổ, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ lập tức xuất hiện dáng người lõa lồ của y, làn da ửng đỏ, mỗi một nơi mềm mại đều câu khởi dục vọng ẩn nhẫn của mình.
"Tướng quân, Hàn Phó thống lĩnh có chuyện quan trọng cần bẩm báo!" Gã thị vệ đi đến bên ngoài doanh trướng bẩm báo.
Thác Bạt Hoàn Thành không gấp không vội buông ra Thịnh Lật, sửa sang lại y trang, khoát tay ý bảo y đi vào trong. Còn mình yên vị ngồi trước bàn dài, hướng thị vệ phía ngoài nói: Đi vào!
Một vị tướng quân người mặc khôi giáp, cầm theo Trảm Nguyệt Trường Đao phong trần mệt mỏi sải bước đến trước mặt Thác Bạt Hoàn Thành, hai tay ôm quyền, quỳ một chân trên đất bẩm báo:
"Tướng quân, căn cứ thám tử phái đi hồi báo ba ngày sau quân địch sẽ tới Tang Giang Thành!"
Thác Bạt Hoàn Thành trầm tư suy nghĩ, ngón trỏ bên trái không ngừng gõ xuống mặt bàn, từng nhịp từng nhịp.
"Tướng quân, không bằng chúng ta bố trí phòng tuyến ngay tại nơi này, giết bọn họ không còn manh giáp! Tướng quân, ngài đừng tiếp tục do dự nửa, cơ hội tốt thế này mất đi sẽ rất khó tìm được cái khác!"
Hàn Phó thống lĩnh căm phẫn trào dâng nói.
"Không, chờ một chút......" Thác Bạt Hoàn Thành điềm tĩnh nói.
Đến khi Hàn Phó thống lĩnh rời đi, Thác Bạt Hoàn Thành như cũ ngồi trước bàn dài, ngón trỏ vẫn gõ lên mặt bàn. Thịnh Lật đứng phía sau nhìn Thác Bạt Hoàn Thành trầm tư suy tính, ngoài mặt nhìn hắn bình tĩnh thư thả nhưng Thịnh Lật cảm giác được tiếng gõ bàn càng lúc càng lớn.
Bất quá Thịnh Lật nhanh lui vào bên trong, những chuyện này không liên quan đến y, trước mắt quan trọng nhất phải khiến Thác Bạt Hoàn Thành chú ý, gợi cho hắn hứng thú với y là được!
+++++
Buổi tối, Thác Bạt Hoàn Thành để xuống binh thư, ngón tay thon dài xoa lông mày nhíu chặt, con ngươi đen nhánh có phần xót đau. Hắn đứng lên đi vào phòng trong lại thấy Thịnh Lật ngồi xổm trên giường đợi hắn.
"Lần sau cứ ngủ trước không cần chờ ta."
Thác Bạt Hoàn Thành mỏi mệt ngồi vào bên giường.
Vâng Thịnh Lật ngồi bệt trên giường, thở dài một hơi đứng trước mặt hắn, bắt đầu vươn tay giải khai thắt lưng của mình, sau đó đến ngoại bào, trường sam, áo lót bên trong.
Từng kiện y phục rơi xuống trước mặt Thác Bạt Hoàn Thành, lúc này trời tối, ánh sáng bên ngoài doanh trướng sải vào khiến gian phòng trở nên mờ ảo. Sau khi rút đi áo ngủ, Thịnh Lật bắt chước động tác Lưu công công xoay người sang nơi khác, tiếp tục cởi quần.
Đợi đến y làm xong những thứ này, trong mắt có chút thất vọng, Thác Bạt Hoàn Thành không giống những binh lính kia, nhào đầu về phía mình mà chỉ híp mắt đánh giá thân thể y.
Thịnh Lật cả người lỏa lồ quỳ rạp dưới chân Thác Bạt Hoàn Thành, từ từ vươn tay cởi ra đai lưng hắn, rút đi quần áo, cúi người hôn thân thể hắn.
Thác Bạt Hoàn Thành đã dục hỏa đốt người, đối mặt vưu vật như thế lại nẩn nhẫn nhiều ngày đã sớm không kìm lòng nổ. Lúc này Thác Bạt Hoàn Thành đã không còn trầm ổn như vẻ bề ngoài mà giống như một con dã thú đã lâu chưa ngửi được mùi máu tanh nhìn chằm chằm nai con ngon miệng trước mắt.
Hắn hai tay hơi dùng lực nhấc bổng Thịnh Lật ném lên giường, sau đó nghiêng người ép sát, y chịu đựmg đau đớn đột nhiên bị người ném đi, chưa kịp phục hồi tinh thần đã phát giác bị hắn kìm không thể nhúc nhích, giường trong quân doanh đều là tấm ván gỗ được đặc chế, Thịnh Lật da mịn thịt mềm sống lưng rất nhanh để lại vết máu ứ đọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!