Trong buổi tiệc, rất nhiều mệnh quan triều đình, hoàng thân quốc thích rối rít đến chúc mừng Thác Bạt Hoàn Thành, thỉnh thoảng có mấy người hỏi vị giai nhân bên cạnh hắn là ai, lúc ấy Thịnh Lật liền chột dạ cúi đầu.
Đây là lần thứ hai Thịnh Lật nhìn thấy Tề Công, bất quá hắn hình như không nhận ra y. Sau một lượt khen ngợi, Thác Bạt Hoàn Thành được phong làm công tước nhất phẩm!
Không biết tại sao gần đây giọng Thịnh Lật ngày càng trở nên thô ráp, có thể đã đến thời kỳ biến âm thiếu niên, chỉ cần vừa mở miệng nhất định sẽ bị đoán được thân phận.
Bởi vậy trong bữa tiệc nhìn thấy đám quan lại quyền quý tranh nhau kéo tới, Thịnh Lật liền tránh sang một bên, lặng lẽ rời đi đến một bờ hồ trồng đầy hoa sen, ngửi mùi thơm ngát từ bờ hồ tỏa ra khiến Thịnh Lật tâm thần sảng khoái, tâm tình cũng rộng mở thông suốt hơn nhiều.
Bỗng nhiên nhớ lại khoảnh khắc lần đầu chạm mặt Thác Bạt Hoàn Thành đến tình cảm nồng nàng mấy ngày gần đây, y cảm thấy cả đời này chả có thứ gì quý trọng hơn giây phút hiện tại? Thịnh Lật hoàn toàn đắm chìm trong thế giới tình yêu thơ mộng, hoàn toàn không biết đụng phải người đang đi tới.
Đợi Thịnh Lật phục hồi tinh thần, bình tĩnh nhìn lại, lập tức quỳ xuống đất dập đầu: Chủ công.
Đứng dậy. Tề Công đánh giá trên dưới Thịnh Lật một hồi mới mở miệng:
"Một năm không gặp, trông ngươi quả thật ngày càng tuấn mỹ."
Thịnh Lật một thân nữ trang dễ dàng khơi gợi khẩu vị nam nhân.
Đa tạ.....
"Lần này quân ta đại thắng nghe nói ngươi cũng có một phần hiến kế, có thật không?" Tề Công đứng chắp tay thản nhiên hỏi.
Thịnh Lật cúi đầu khúm núm:
"Đều do Thác Bạt tướng quân có cách quản lý quân đội tốt mới giúp toàn quân chúng ta đại thắng."
Ngẩng đầu lên!
Tề Công nói đến đây lại đi về trước một bước.
Vâng Thịnh Lật phục tùng chậm rãi ngẩng đầu.
Quan sát một lúc lâu, Tề Công mới mở miệng: Qủa nhiên là thế Nếu ban đầu không phải muốn trấn an Thác Bạt Hoàn Thành, hắn sẽ không đưa bảo nhi quý giá cho hắn.
Thịnh Lật lúc này mới phát hiện ánh mắt Tề Công nhìn y rất đỗi quen thuộc tựa như Thác Bạt Hoàn Thành lúc động dục ánh mắt trông nóng bỏng lạ thường.
Giữa hồ có một ngôi đình, mấy chiếc đèn ***g đỏ thẩm treo bên trong nhỏ tựa cái chung trong gió lạnh tịch mịch tỏa ra luồng ánh sáng chập chờn, khiến khuôn mặt đang cúi thấp càng thêm động lòng người.
"Tốt lắm, ngươi đi xuống đi."
Tề Công nhìn lại bờ hồ ngập tràn hoa sen, như chưa xảy ra chuyện gì nói.
Vâng Thịnh Lật lui xuống, trong lòng cứ thấy thấp thỏm bất an không thể yên tĩnh.
Mới vừa rồi quả thật suýt chút nửa hù chết y rồi.
+++++
Ngươi đi đâu đó? Thác Bạt Hoàn Thành đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng Thịnh Lật
"Bộ ta chưa nói với ngươi không nên chạy loạn ở chỗ này ư!" Thác Bạt Hoàn Thành ***g ngực phập phồng lên xuống, giận giữ hét ầm lên.
"Không sao, ta chỉ đi tham quan một chút thôi."
Cổ tay Thịnh Lật bị Thác Bạt Hoàn Thành nắm chặt trong lòng bàn tay đau đến tê rần lại không thể la đau.
Dọc đường đi Thác Bạt Hoàn Thành sải bước thật nhanh, còn Thịnh Lật chạy chậm đón bước ngay phía sau. Cho đến lên xe ngựa Thác Bạt Hoàn Thành mới sựt nhớ đến điều gì, quay sang mở miệng hỏi:
"Ngươi mới vừa rồi đến đình hoa sen?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!