Bên trong xe ngựa chật chội, Thịnh Lật căn bản chưa kịp phản kháng đã bị Thác Bạt Hoàn Thành giam cầm trong ngực, nơi này thì hôn nhẹ nơi đó lại liếm liếm, bàn tay to thì không an phận du ngoạn khắp nơi.
Thịnh Lật đã bị làm cho ý loạn tình mê, Thác Bạt Hoàn Thành đem tay vói vào trong trường bào cách lớp vải vuốt ve phân thân Thịnh Lật.
Ư......ư..a!
Đến khi Thịnh Lật tỉnh táo lại phát hiện quần của mình đã bị đại hôi lang tuột đến mắt cá chân, còn nóng bỏng của Thác Bạt Hoàn Thành đã kêu ngạo đính ngay lối vào.
A...... Thịnh Lật tận lực cắn môi không lên tiếng. Trong xe ngựa Thác Bạt Hoàn Thành lên xuống trừu động, vu sơ mây mưa, thoắt cái nhiệt độ thẳng tắp dâng lên. Đột nhiên xe ngựa ngừng lại, Thịnh Lật nghĩ thầm, rốt cuộc cũng đến rồi.
Nhưng Thác Bạt Hoàn Thành vẫn như ở trong cơ thể y ra sức vận động, Thịnh Lật đã chịu không nổi trực tiếp bắn vào trong nội y Thác Bạt Hoàn Thành nhưng hắn không thèm quan tâm hừng hực liệt hỏa, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn lui bước.
Thịnh Lật đã nghe được binh sĩ bên ngoài thúc dục hai người xuống xe, trong lúc cuống quýt đành dùng tay hung hăng ngắt mạnh bên đùi Thác Bạt Hoàn Thành, hắn đau đớn ngừng lại, Thịnh Lật liền nhân cơ hội thoát khỏi phân thân nóng bỏng kia, kéo quần lên mở cửa xe ngựa đi xuống.
Sau khi ra khỏi xe ngựa, Thịnh Lật nhìn phủ đệ xa hoa trước mắt không khỏi ca thán. Thác Bạt Hoàn Thành kéo Thịnh Lật muốn vào cửa lại bị y rụt lại mở miệng:
"Ta, ta là nam sủng, dựa theo quy củ ta không thể đi vào từ cửa chính, hơn nữa nếu đụng phải phu nhân ngài......"
Thác Bạt Hoàn Thành cười khẽ:
"Quy củ là do người đặt, về phần phu nhân ta......" Thác Bạt Hoàn Thành kéo bàn tay nhỏ bé của Thịnh Lật nói:
"Phu nhân ta không phải đang ở đây sao, hửm?"
Tim Thịnh Lật đập rộn lên, đầu óc trống rỗng.
+++++
Phủ đệ Thác Bạt Hoàn Thành rất lớn lại bày trí lộng lẫy chứng tỏ nơi này hết sức xa hoa. Thác Bạt Hoàn Thành mang theo Thịnh Lật đến phòng ngủ của mình, không nói hai lời trực tiếp đem Thịnh Lật đặt tại trên giường, hung hăng cắn mạnh lên ngực y:
"Vật nhỏ, ban nãy ở trên xe ngựa dám ngắt ta đúng không?"
Thịnh Lật tim đập bang bang, đầu óc đặc quánh như tương hồ.
+++++
Thác Bạt Hoàn Thành lật người để Thịnh Lật nằm sắp, gặm cắn đầu vai trơn nhẵn của y, đầu lưỡi nóng ướt từ từ miêu tả mỗi một đốt xương tại sống lưng, liếm đến giữa đùi mới ngừng lại, Thịnh Lật toàn thân run lên,Đừng, bẩn......
"Bẩn? Theo ta thấy nơi này sạch sẽ nhất cũng thành thật nhất......" Thác Bạt Hoàn Thành giễu cợt nói.
"Ack..... A a...... ư ô...... Ô a......" Thịnh Lật thật sự nhẫn nhịn không nổi, cả người như bị đánh thuốc mê yếu ớt không một chút sức.
Thật không dễ chịu lại không muốn muốn Thác Bạt Hoàn Thành rời đi.
A —— Thác Bạt Hoàn Thành lần nữa dũng mãnh tiến vào, bị nơi chặc nít bao quanh, cảm giác sảng khoái khiến hắn hít thở không thông. Nhanh tay lột đi y phục trên người Thịnh Lật, hai người trần truồng lăn lộn trên giường, bàn tay to duỗi tại trước ngực y vừa vân vê vừa xoa.
Bị tấn cả công trên lẫn dưới, y rất nhanh giữ không được thành trì, bị hắn làm cho hóa thành một vũng xuân thủy
Sau cuộc mây mưa, Thịnh Lật ngồi dậy mặc vào quần áo còn chưa kịp buộc dây liền xuống giường lấy y phục cho Thác Bạt Hoàn Thành. Bởi vì hành lý còn chưa sắp xếp gọn gàng, Thịnh Lật phải mất một hồi lâu mới từ trong rương hành lý tìm được triều phục.
Thịnh Lật vừa quay đầu lại liền thấy Thác Bạt Hoàn Thành ung dung ngồi trên giường, xoa xoa khuôn mặt đỏ lừ, bỉu môi nói:
"Hừ, ngài thật không biết xấu hổ a!"
Thác Bạt Hoàn Thành thân thể trần truồng thoải mái ngồi trên giường, thưởng thức khuôn mặt khả ái biến đổi của Thịnh Lật, thuận miệng trêu chọc:
"Cũng không phải chưa từng thấy qua, thẹn thùng cái gì? Ha ha ha ha."
Thịnh Lật không thèm để ý, cầm y phục muốn giúp hắn thay, không ngờ đến gần hắn lại trốn trái trốn phải trêu chọc Thịnh Lật mất một khoảng thời gian thật lâu, kết quả còn bị ai kia ăn sạch đậu hủ. Thịnh Lật vẫn không từ bỏ ý định, cầm lấy quần áo ngủ dựa vào góc giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!